Tan giờ làm, Phong kịp mua bó
hoa tặng vợ trước khi đón con. Lâu lắm rồi anh mới tìm mua được hoa hồng tím,
loài hoa mà vợ anh thích. Cô ấy thích màu tím, màu của sự thủy chung và tình
yêu vĩnh cửu. Anh không muốn mắc phải sai lầm như người ta hay nói, không còn học
khi đã tốt nghiệp, hết yêu khi đã kết hôn. Nên nếu có cơ hội, anh lại nghĩ tới
những bất ngờ dành tặng vợ anh.
Trải qua bao nhiêu khó khăn và
sóng gió, Phong mới hiểu, đôi khi tình yêu không phải là những lời hứa ngọt
ngào buông xuôi. Không phải cứ quá cuồng nhiệt, say đắm, ồn ào cho cả thế giới
biết. Đôi khi là chỉ cần bên cạnh người mình yêu, nhìn thấy nhau mỉm cười, đã
là bình yên giữa cuộc đời.
Phong chưa tắt nụ cười, vẫn
đang háo hức tưởng tượng nụ cười của vợ anh khi nhận món quà bất ngờ. Phải đến
khi bé Bi kêu lên, anh mới chợt nhớ còn phải mua thức ăn cho bữa cơm tối.
“Ba cười gì mà cười hoài vậy
ba.”
“Ba cười vì bé Bi giỏi quá,
hôm nay lại được phiếu bé ngoan rồi.”
Bé Bi được khen, suốt cả chặng
đường líu lo hát rồi kể chuyện không ngớt. Khiến Phong cũng cất giọng hát của
mình, giọng hát mà như vợ anh nói, chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào nghệ
thuật.
Chẳng kịp để niềm vui quá lâu,
về tới nhà là Phong bắt đầu dọn dẹp. Căn nhà nhỏ bừa bộn với những đồ đạc lỉnh
kỉnh. Phong vừa dọn nhà vừa huýt sáo, anh vui mừng bởi sắp được chuyển sang căn
nhà mới. Cuối cùng, sau bao năm tiết kiệm, vợ chồng anh cũng có một căn nhà mới.
Tuy không quá khang trang, nhưng điều quan trọng là anh đã có riêng một phòng đọc
sách.
Phong sẽ sử dụng căn phòng để
cất giữ những cuốn sách, những món đồ lưu niệm gắn liền với tuổi thanh xuân. Nhìn
những thùng sách anh lại nghĩ tới những ngày vừa tốt nghiệp ra trường. Thứ anh
mang về ngoài những thùng sách chẳng có gì hơn. Khiến hàng xóm luôn miệng cười mỉa
mai, “tưởng nó ra thủ đô thế nào, cứ nghĩ nó đem thứ gì quý giá về nhà. Ai ngờ,
tha lôi toàn giấy vụn về nhà.”
Đối với người khác, những thứ
của Phong cất giữ chẳng khác nào thứ bỏ đi. Nhưng với anh ấy thì khác, đó là một
trời kỷ niệm về những năm tháng tuổi hai mươi. Thời gian càng trôi qua, càng
khiến anh thấy trân quý và nâng niu những kỷ vật còn sót lại. Đó là tất cả những
năm tháng tươi đẹp nhất, sống trọn với những bão giông của tình yêu, của cuộc sống
và đam mê.
Phải mất rất nhiều thời gian,
anh ấy mới quyết định sẽ mở chiếc thùng chứa kỷ vật. Dù đã đi qua những năm
tháng tuổi hai mươi, sự nông nổi và dại khờ cũng dần dần biến mất. Nhưng khi đối
diện với những kỷ vật gợi nhớ về quá khứ, trong lòng anh vẫn bồi hồi và trái
tim đầy xuyến xao.
Đã hơn năm năm, kể từ lần đóng
kín chiếc thùng lại và hứa với lòng sẽ không bao giờ mở ra. Cho đến nay, anh mới
khẽ đặt tay lên lồng ngực, vuốt nhẹ những nhịp đập chênh vênh, để ngắm nhìn kỹ
hơn những gì đã chôn chặt bấy lâu… Mọi thứ vẫn y nguyên, chỉ có màu đã cũ bủa
vây lấy tất cả. Phong nhìn vào lá thư và hai đồng bath Thái, cứ vậy anh thả
mình trôi đến miền ký ức xa xăm.
Đó là một miền ký ức ngược
dòng về tuổi trẻ, nơi mà trái tim thao thức không ngủ yên. Một câu chuyện dài về
định mệnh, nơi chất chứa những hoang hoải về tình yêu và đam mê. Câu chuyện tuổi
trẻ được đánh thức từ một buổi sáng cách đây năm năm, đầy khắc khoải…
Sau trận mưa đêm qua, sáng nay
nước bắt đầu dồn từ đầu nguồn về. Những con đường ngập nước, những đập tràn đã
ngăn cách mọi lối đi. Để vào bản, có lẽ cần một đôi cánh hoặc liều lĩnh lội qua
đập tràn. Nhìn dòng nước lũ đang cuồn cuộn, Phong thở dài ngao ngán. Hôm nay có
buổi họp quan trọng, để người dân bản Thanh Bần quyết định làm đường hay làm
mương.
Nếu hoãn lại thì không biết
ngày nào mới họp dân được, trong khi tiến độ đang gấp rút. Những ngày cuối năm,
công việc cứ chất đầy khiến Phong chỉ cầu mong hoàn thành được đúng tiến độ, chứ
không mong vượt kế hoạch để nhận thưởng. Hơn tám giờ sáng, đến giờ hẹn với người
dân trong bản. Phong càng bồn chồn và đứng nhìn dòng nước lũ không yên. Nhìn xa
xăm vào trong bản, dòng nước trắng xóa đang vây quanh. Đã gần bốn năm gắn bó với
công việc nằm vùng dự án, hơn ai hết anh hiểu, nếu một lần sai hẹn sau này sẽ rất
khó để làm việc với người dân trong bản. Không chút đắn đo gì thêm, anh ấy quyết
định lội qua đập tràn mênh mông nước lũ.
Phong có điện thoại, sau khi
đã gói gém cẩn thận đồ đạc trong cái bọc nylon. Chẳng mấy thoải mái khi phải
tháo tung cái bọc để kiếm điện thoại.
“Anh ơi. Em nhớ anh.”
“Chuyện gì đấy em?”
“Em nhớ anh, nhớ thật đấy.”
Phong liếc nhìn đồng hồ, dù
đang vội vã nhưng anh ta vẫn không biết phải nói gì.
“Em có thả thính nhầm không vậy?”
“Em yêu anh, yêu thật đấy.”
Phong nghe thấy tiếng thở dài
của Sam.
“Lần thứ bao nhiêu em nói câu
này rồi.”
“Sáu giờ sáng mai em bay rồi.
Anh tới sân bay được không? Đến để hứa với em lần nữa, ba mươi hai tuổi nếu
không có ai cưới em, thì anh sẽ cưới em nhé. Em không muốn đi ba năm du học về,
thấy anh đã cưới vợ đâu.”
“Anh xin lỗi, anh không biết có
tới được không.”
“Anh nhớ tới nha, em chờ.”
“Ừ… anh biết rồi. Anh tắt máy
đây.”
Như những lần khác, Phong có
thể bỏ tất cả để đến gặp Sam ngay. Dù những lần ấy anh đều biết Sam trêu đùa.
Nhưng lần này thì khác, sao lòng nhẹ tênh một cách bình thản. Phong lội qua suối,
đến giữa dòng anh đánh rơi chiếc vòng gỗ mà Sam đã tặng. Đó là chiếc vòng cô ấy
tặng Phong khi hai người đạp xe xuyên việt tới Đà Nẵng, món quà trao nhau đầu
tiên trong cuộc đời của hai người. Ngày mà cô ấy quay trở về, còn Phong đi theo
đoàn, tiếp tục những guồng quay xe đạp tới miền tây. Chiếc vòng gỗ được Sam gửi
gắm cho anh. Nếu chiếc vòng gỗ này đến đích, coi như cô đã đi hết hành trình thử
thách tuổi hai mươi. Cũng nhờ chiếc vòng gỗ mà khi kết thúc mùa hè đỏ lửa, anh
đã tìm gặp được Sam giữa thủ đô.
Buổi họp đông người hơn mọi
ngày, mưa gió nên chẳng ai lên rừng hay đi làm nương. Mỗi buổi họp như một ngày
hội, bởi dự án đã kêu gọi được sự tham gia của người dân. Mỗi khi nhìn thấy nụ
cười của người dân, trong lòng Phong khấp khởi sự vui mừng. Rồi mỗi lần nhìn thấy
những công trình được xây lên, giúp được cuộc sống của người dân là anh cảm thấy
yêu nghề hơn. Chẳng biết từ khi nào, Phong không còn thích ngồi văn phòng nữa,
cứ có thời gian là anh lại chạy xuống bản làng. Anh ấy biết, mỗi lần xuống bản
anh lại được cười nói vui vẻ và nở những nụ cười giòn tan...
Ngày mới ra trường, Phong chưa
từng nghĩ lại có thể gắn bó và say mê công việc phát triển cộng đồng đến vậy.
Anh còn nhớ đến những năm tháng tuổi hai mươi đã từng mơ mộng được đi đến phương
trời xa, được chinh phục những thử thách, được như cơn gió biển bay khắp chân
trời… Phong chẳng muốn gắn mình với một ai đó quá sớm, để phải lo lắng và trăn
trở, cũng chẳng muốn cứ mãi ở một nơi với công việc tẻ nhạt trôi qua suốt tháng
ngày.
Những năm tháng ấy, Phong tin
vào định mệnh. Anh ấy tin cuộc đời của mình gắn liền với những chuyến đi và viết
lách. Người ta mơ nhà, mơ xe, mơ tiền tài, danh vọng… còn anh mơ đến những câu
chuyện, những cuốn sách được xuất bản. Mong ước viển vông ấy, chẳng ai ngó
ngàng mơ tới, nên họ cười nhạo, mỉa mai cho ước mơ của anh ấy. Sam thì khác, cô
ấy nghiêm túc xây dựng những kế hoạch cho Phong. Ngày mà anh quyết định từ bỏ hết,
để đi đến một nơi xa, tĩnh tâm viết lách, Sam đã ở bên cạnh. Cô ấy không can
ngăn hay ủng hộ, chỉ nhẹ nhàng ở bên trò chuyện.
Phong nhớ rõ ngày hôm ấy cùng
Sam ngồi giữa sân trường. Khi đó anh thấy chênh vênh cho tương lai của mình,
cho sự lựa chọn khó khăn. Hoặc là đi hoặc là trở thành người đàn ông mơ giấc mơ
như bao người khác. Anh ấy nhìn đài phun nước giữa sân trường và nghĩ tới những
lời các anh chị khóa trước đã từng nói, hãy cầu nguyện một lần tại nơi này. Bởi
vì đó là nơi đẹp nhất và chứng kiến được biết bao thế hệ đã từng trưởng thành. Nhiều
người đã làm được những điều đã cầu nguyện tại đây. Nhưng hiện tại, anh ta chẳng
biết mình cầu nguyện cho điều gì sẽ xảy đến nữa.
“Cho anh xin đồng xu bath Thái
của em nhé?”
“Em đã tặng anh rồi mà.”
Sam đã tặng Phong đồng một
bath sau chuyến du lịch tới Thái Lan, cô ấy nói đã đến chùa Phật vàng để xin những
đồng xu này. Đồng xu chứa sự may mắn và niềm tin sẽ giúp Phong an yên trong cuộc
sống.
“Anh định thả nó xuống đài
phun nước.”
Sam nhìn anh ta bằng ánh mắt
ngạc nhiên.
“Để anh làm gì?”
“Nếu là mặt Đức vua anh sẽ đi
và viết, còn nếu là mặt tháp chùa anh sẽ cố gắng xin một công việc ổn định và sống
yên phận để trở thành một đứa con ngoan.”
Sam định nói gì đấy, nhưng
Phong vội vàng bước đến đài phun nước. Anh ta tung đồng xu lên và nhắm mắt.
Không phải là những lời cầu nguyện, đó là cái nhắm mắt để thảnh thơi, an nhiên
trước khi đối diện với sự thật. Dù số phận có để mặt nào của đồng xu hiện lên,
thì anh ta vẫn phải đương đầu với những thách thức khó khăn.
“Mặt Đức vua rồi nè anh.”
Sam đang cười tươi như một đứa
trẻ, cánh tay áo của cô ướt đẫm, đang gạt những bọt nước để nhìn đồng xu dễ
hơn. Phong cười theo cô ấy và vững tin bước vào những ngày dài.
Những ngày tháng buông bỏ hết sự kỳ vọng của
gia đình, trách nhiệm với cuộc đời mình, Phong mải miết chạy theo giấc mơ thật
dài. Anh đi đến bất cứ nơi đâu mà mình thích, khi hết tiền thì kiếm một công việc
nào đó trong thành phố. Anh chẳng nề hà bất cứ công việc gì, từ phụ vữa, bán vé
số, công nhân… Những ngày tháng ấy, anh đang tiêu dùng sự tự do của mình cho định
mệnh.
Anh trở thành con người ích kỷ,
khi đóng lại tất cả các thông tin liên lạc. Người mà anh liên lạc duy nhất là
Sam, thi thoảng qua những dòng tâm sự trên Yahoo. Chẳng biết cô ấy có đọc được
hết không, anh chỉ nhận được những lời động viên ngắn ngủi. Nhưng thế là đủ cảm
xúc khi Phong kết nối với mối quan hệ xã hội mà anh đã từng có.
Phong tìm đến vườn cao su xa
xôi của tỉnh Bình Phước, nơi không có ồn ào đô thị. Anh đi mót mủ cao su để sống
qua ngày, mỗi tối tá túc trong nhà người thân. Thứ anh đem theo chỉ có vài bộ
quần áo, mấy quyển sổ và máy tính xách tay. Anh dồn hết tâm trí để viết, để
chiêm nghiệm cuộc đời trong từng câu chữ…
Đến một ngày Phong chợt nhận
ra, nếu cuộc sống không gắn với trách nhiệm, với công việc, với những mối quan
hệ xã hội... Thì tất cả những gì anh viết ra, đều vô hồn, chứa thứ cảm xúc hư
vô, không trải nghiệm. Chẳng ai thích đọc những thứ bụi bặm của một kẻ lãng
khách, nay đây mai đó, mệt thì nằm ngủ trên thảm cỏ, bên vệ đường, quên đời
đang trôi.
Cuối cùng, Phong cũng trở về
sau chuyến đi tiêu hoang sự tự do của mình. Anh gầy gò, hốc hác và đen trũi sau
những tháng ngày vật vã với việc viết lách. Không ai khác ra đón anh, chính là
Sam. Cô ấy ở bên cạnh, một người bạn thân sẻ chia những khốn khó của tuổi thanh
xuân. Cũng không ai khác, Sam đã giới thiệu cho anh công việc cán bộ dự án của
một tổ chức phi chính phủ.
Đến với công việc mới, anh
không còn thao thức bởi đam mê trăn trở theo giấc ngủ hàng đêm. Anh dồn hết tâm
trí để làm việc, để bù đắp tất cả những tháng ngày hanh hao đã qua. Cứ thế, anh
đã yêu, đã hết mình với công việc. Như thể, đó là cơ hội cho niềm đam mê cuối
cùng mà anh đã có trong cuộc đời này…
“Nước lũ rút rồi đấy con.”
Bác trưởng bản đến vỗ vai và
đưa cho Phong gói chè mạn. Ở nơi xa xôi của đất chè Thái Nguyên này, người ta gửi
gắm trao tặng những món quà nhỏ. Không phải là vật chất cao sang, nhưng đó là
tình cảm của mỗi người dân dành tặng cho anh. Kết thúc buổi họp khá lâu, nhưng
anh vẫn ngẩn ngơ nghĩ đến tuổi thanh xuân. Có lẽ cũng tại cuộc gọi điện thoại của
Sam, anh lại bồi hồi nhớ về những ngày xa xăm… Nhìn dòng nước lũ rút đi, anh bồn
chồn phân vân với lòng mình. Không biết có nên quay về để gặp Sam hay không, lần
cuối cùng anh gặp cô ấy cũng đã cách đây gần sáu tháng.
Tiếng chuông điện thoại reo,
Phong hy vọng không phải là của sếp hỏi về tiến độ công việc.
“Con ơi, thiệp cưới họ hàng mẹ
gửi xong hết rồi. Sao con còn chưa về?”
“Mẹ à, còn một tuần nữa mà.
Ngày mai con về rồi.”
“Mày về nhanh, còn bao nhiêu
việc ở nhà nữa đấy.”
Giọng của mẹ Phong sốt sắng,
liệt kê chi tiết những việc chưa làm được. Trong điện thoại, anh nghe thấy tiếng
thở dài lo lắng cho đám cưới của anh.
“Còn bao nhiêu việc, mẹ cứ để
đấy. Con về một hai ngày là xong ngay ấy mà.”
“Lúc nào mày chẳng nói vậy.”
“Không có gì thì con tắt máy
đây.”
Thêm một tràng dài lời dặn dò
của mẹ mà Phong chưa kịp ghi nhớ hết. Anh chỉ biết vâng dạ, thể hiện như đã thuộc
lòng những gì mẹ anh nói.
Trở về đến cơ quan, mọi người
xúm lại hỏi anh chuyện đám cưới. Người thì gửi phong bì trước, vì ngày cưới
không đi được. Người thì hỏi han chuyện chụp ảnh cưới, cô dâu ra sao. Người thì
bắt Phong ghi lại số tài khoản ngân hàng, để mừng đám cưới… Cứ vậy, anh không
còn nhớ rõ đã trả lời bao nhiêu câu hỏi.
Chuyến xe chiều muộn đưa anh
ngang qua Hà Nội. Phong dự định ngày mai mới về, nhưng sau khi đọc bảng tin
trên facebook của một vài người bạn, viết về đài phun nước giữa sân trường bị đập
đi. Anh thấy bồi hồi nhớ về trường cũ, nơi có nhiều kỷ niệm với anh. Nên anh đã
quyết định lên xe, ghé qua Hà Nội trước khi về nhà.
Đã lâu Phong không ghé qua Hà
Nội, lũ bạn thân thường trêu đùa anh, đã trở thành trai bản nên không còn muốn
quay lại thủ đô. Những ngày mới chuyển lên làm trên Thái Nguyên, cứ cuối tuần
là anh lại về với những người bạn. Có khi chỉ để ngủ lại phòng trọ của chúng nó
một tối. Hoặc có khi để nhậu nhẹt cho thời gian cuối tuần trôi qua nhanh.
Lần gần nhất anh về cũng đã gần
sáu tháng, đó là lần cùng Sam trò chuyện ngay giữa sân trường. Lần thứ hai anh
băn khoăn về định mệnh và anh đã hỏi xin đồng bath Thái của Sam, để tin vào định
mệnh như đã từng làm trước đây.
“Anh định làm gì?”
Sam bất ngờ khi Phong hỏi xin
đồng bath Thái của cô.
“Anh định quyết định vận mệnh
bằng việc tung đồng xu lần nữa.”
“Nhưng đồng xu này là của em,
sao mà anh quyết định được vận mệnh của anh.”
“Của em, nhưng nó vẫn có hai mặt
cho hai sự lựa chọn của anh.”
“Sự lựa chọn nào?”
“Nếu là mặt Đức vua anh sẽ trở
thành kẻ say tình, còn nếu ngược lại anh sẽ trở thành đứa con ngoan, người đàn
ông của gia đình.”
Sam lắc đầu không hiểu Phong
nói gì, nhưng cô vẫn đưa cho anh đồng xu may mắn của cô.
Phong tung đồng xu lên và nhắm
mắt. Dù kết quả có như thế nào, anh vẫn sẽ rất khó khăn để đương đầu. Đôi khi
cuộc sống có quá nhiều sự lựa chọn và cuộc đời chỉ được chọn duy nhất một lựa
chọn. Cuối cùng, anh chẳng đủ can đảm để lý trí quyết định, mà phải để vận may
lên tiếng.
“Mặt tháp chùa nè anh. Chúc mừng
anh trở thành đứa con ngoan nhé.”
Vẫn như lần trước, Sam cười rạng
rỡ, vạt áo trên cánh tay ướt sũng khi phải gạt những bọt nước.
Anh nhớ khi hai người quay
lưng ra về theo hai hướng khác nhau, anh đã nói lời tạm biệt. Lời tạm biệt đó
như một lời hứa chia xa, sẽ không còn thấy nhau.
Phong trở về nhà, nghe theo lời
mẹ anh đi gặp mặt đám mai mối. Anh chưa từng nghĩ cuộc đời anh lại phải trải qua
sự mai mối để lấy được vợ. Nhưng trái tim anh chỉ biết đập những nhịp dành
riêng cho một người. Và người ấy thì chỉ nghĩ đến ước mơ và đam mê. Nhiều lần
nghe người ấy nói yêu anh, anh đã tin là thật và chợt bừng tỉnh giả vờ cười theo
khi biết đó là trò đùa.
Đến bây giờ định mệnh đã quyết
định như vậy, anh cũng chẳng biết làm gì hơn. Bố của anh cũng chẳng còn sống được
bao lâu, mẹ của anh thì mòn mỏi trông mong. Nhiều lần anh đã thuyết phục, tưởng
chừng mẹ anh đã xuôi theo ý định của anh. Nhưng ai biết được miệng đời, miệng
lưỡi từ người làng lại khủng khiếp đến vậy. Mẹ anh như một người khác, bắt anh
phải cưới bằng được trước khi bố anh mất. Phong không biết đám cưới với Lam sắp
tới được xây lên từ đâu, tình yêu chắc chắn không có, hay từ niềm tin của bố mẹ
gia đình, anh cũng không hay. Nhưng thôi, đó là số phận mà anh đã chấp nhận.
Trời tối. Phong nhìn trân trân
vào đài phun nước và thở dài. Không biết nhà trường xem phong thủy thế nào, mà
lại quyết định phá đi thứ gắn bó và kỷ niệm của biết bao thế hệ đã ngang qua
nơi này. Dù có bị phá đi, nhưng anh tin, trong biết bao thế hệ đã ra trường họ
sẽ luôn luôn nhớ mãi.
“Đã lâu không gặp.”
Sam đứng ngay trước mặt, khiến
anh giật mình.
“Em… em sắp bay mà.”
“Cũng phải qua trường cũ để
lưu luyến một tiếng chào chứ anh.”
Cô ấy bắt đầu kể về hành trình
sắp tới của mình, nước Úc xa xôi với đôi chân của Phong. Niềm vui của Sam,
nhưng sao anh thấy như là niềm vui của chính mình. Anh vui mừng cho cô ấy, bởi
cuối cùng sau những tháng ngày theo đuổi đam mê, Sam đã thực hiện được ước mơ của
mình, nhận học bổng và đến đất nước của những con Kangaroo.
“Anh nghĩ em có nên đi không?”
“Em làm sao vậy, đó là ước mơ
của em. Em đã theo đuổi gần mười năm trời. Bây giờ em hỏi câu ngớ ngẩn ấy… là
sao?”
“Em suy nghĩ rất nhiều. Đến cuối
cùng con người ta truy cầu điều gì, em chẳng biết nữa. Nhưng đôi khi, em thấy
muốn dừng chân ở một chốn nào đấy có bình yên. Sang Úc, em lại bắt đầu những guồng
quay, bon chen, xô bồ nơi xa lạ…”
Sam thở dài, đôi mắt của cô
nhìn thẳng vào mắt Phong.
“Nếu bây giờ, có ai giữ trái
tim em ở lại. Em sẽ hủy ngay chuyến đi.”
“Anh nhé, anh giữ em ở lại
nhé.”
Phong hùa theo trò đùa của
Sam, như bao lần khác.
“Thật nhé, hứa với em đi. Nói
yêu em đi.”
“… Là thật hay là đùa đấy em?”
“Là thật… em sẽ gọi điện luôn
để hủy chuyến đi.”
Sam lấy điện thoại để bấm số gọi.
Phong nhanh tay cầm ngay lấy điện thoại và kịp tắt cuộc gọi. Phong thấy hoang
mang, chưa khi nào anh thấy sự yếu đuối trong từng câu nói của Sam như lúc này.
Anh phải cố gắng để tin đây là cô gái anh đã quen sau bao nhiêu năm. Cô gái mạnh
mẽ đến mức khiến những chàng trai còn không thể sánh bằng. Sam chính là động lực
để anh theo đuổi những đam mê và ước mơ. Người truyền lửa cho anh suốt quãng đường
tuổi thanh xuân.
Phong nhìn kỹ vào đôi mắt của
Sam. Sự chân thật đang hiển hiện rõ ràng trong từng ánh nhìn. Ánh mắt ấy khác với
những lần trêu đùa trước đây, khiến anh muốn từ bỏ hết những gì gọi là trách
nhiệm để đồng ý với cô ấy. Nhưng khi nhìn kỹ vào thực tại, anh không muốn bởi
những xúc cảm trẻ con, khiến cô ấy dễ dàng từ bỏ. Anh không nhận ra cô nữa, một
cô gái tên Sam thật khác.
“Anh không thể.”
“Tại sao?”
“Hơn ai hết em hiểu điều đó.”
Phong nói lời tạm biệt và quay
bước ra về.
Suốt đêm hôm ấy, Phong trăn trở,
thao thức nghĩ đến tình yêu. Nhiều lần anh nguyền rủa chiếc kim trong chiếc đồng
hồ không chịu quay nhanh. Có lúc anh bật dậy, muốn chạy tới ôm Sam vào lòng và
ngăn cản không cho cô ấy đi. Chưa khi nào anh thấy tình yêu của mình thật gần
như ngay lúc này. Nhưng có khi anh phải tự ngăn đôi chân của mình lại, để nhắc
nhớ rằng, nên chúc cho cô ấy an yên nơi xứ người. Đâu phải ai cũng có thể theo
đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ đến cùng như cô ấy.
Đêm trôi qua thật dài, anh cứ
băn khoăn giữa việc ra sân bay tiễn Sam hoặc là không. Cuối cùng đôi chân của
anh cũng tự quyết định thay. Anh đến sân bay khi bóng đêm vẫn bủa vây kín lối. Phong
thấy cô ở sảnh, đôi mắt đang ráo riết tìm ai đó. Khoảnh khắc ấy, anh muốn chạy
lại ôm cô ấy thật chặt, từ bỏ hết ngày mai, từ bỏ hết những trách nhiệm để nói
lời yêu cô. Để điên dại lao theo tiếng gọi của tình yêu.
Ấy vậy, cứ mỗi khi đôi chân của
anh chạy lên thì tiếng nói ở đâu đó lại ngăn cản. Anh nhìn cô, những giọt lệ đã
lăn dài trên đôi má anh khi nào không hay. Cứ vậy, anh mặc kệ trái tim đập thổn
thức nghĩ tới cô ấy. Dù khoảng cách giữa hai người không hề xa, nhưng khoảng
cách vách ngăn ở trong lòng đang quá lớn. Trái tim bây giờ phải ngủ yên để cho
lý trí nghĩ tới gia đình, trách nhiệm, ước mơ và đam mê…
Giây phút ấy nao lòng, Phong
đã ước, “giá như không phải trưởng thành.”
Ngày cưới đến, anh khóa kín những
tiếng thổn thức của trái tim và chôn chặt tuổi thanh xuân của mình lại. Anh có
một vai diễn khác trong cuộc đời và vai diễn này sẽ là mãi mãi. Dù biết cô ấy
đã cách xa anh hàng nghìn cây số, nhưng đôi mắt của anh vẫn tìm kiếm miết không
thôi. Cho đến ngày hôm nay, anh mới can đảm để đọc lại lần thứ hai bức thư của
Sam gửi trong ngày cưới.
“Gửi
anh!
Khi
anh đọc bức thư này, chúng ta đã ở cách xa nhau hàng nghìn cây số. Em định nói
những lời này khi chúng ta gặp mặt. Nhưng em biết, anh sẽ không gặp em tại sân
bay. Có những bí mật, em nghĩ đã đến khi phải nói ra. Hai lần anh tung đồng xu,
em đều là người đặt lại mặt ngược lại.
Lần
thứ nhất, em đã lật mặt Đức vua lên. Bởi em biết, nếu như anh không thực hiện
chuyến đi đó, sau này sẽ day dứt khôn nguôi về những điều chưa làm được.
Lần
thứ hai, em đã lật mặt tháp chùa lên. Khi đó, em phần nào hiểu được câu chuyện
của anh. Khi đó, em còn cách ước mơ một khoảng cách dài và nếu để đồng xu như
cũ, em không chắc anh có đợi được em không? Nhưng khi em nhìn thấy anh băn
khoăn, lo lắng, khi ấy em đã muốn được ở bên cạnh anh mãi mãi.
Em
tin vào định mệnh, nhưng sau tất cả em tin vào một điều nữa. Đôi khi định mệnh
là do con người lựa chọn. Từ những chuyện của anh, em tin số phận không phải luôn
luôn được định sẵn, đôi khi là do con người tạo ra.
Đó
là tất cả những bí mật em đã giấu kín bấy lâu. Còn một bí mật nữa, em nghĩ anh
sẽ không tin, tất cả những lần em nói yêu anh, đều xuất phát từ trái tim chân
thành. Khi nói ra hết những lời này, em biết chẳng có cỗ máy thời gian nào có
thể đưa chúng ta quay trở lại.
Em
sẽ không bao giờ quên người đã từng ở bên cạnh em những năm tháng thanh xuân tươi
đẹp.
Hãy
sống hết mình với sự lựa chọn của mình.
Tạm
biệt!”
Tiếng cánh cửa mở ra, bây giờ
anh mới nhận ra, trời đã tối.
“Anh sao vậy?”
Vợ anh chạy đến và nhìn anh bằng
ánh mắt kỳ lạ.
“Không có gì. Bụi nhiều quá, mắt
anh cay xè rồi nè.”
Đến khi này anh mới nhớ ra là
anh chưa nấu bữa cơm tối. Anh cất những kỷ niệm vào hòm tôn và khóa kín lại.
“Anh ngồi nghỉ đi, để em nấu cơm
tối.”
“Để anh cùng làm luôn.”
Anh nhìn Lam, cười đùa và pha
trò hài hước. Anh không quên tặng vợ bó hoa đã mua cuối giờ chiều.
Sau những tháng ngày mê say,
quay cuồng với tuổi thanh xuân. Anh cũng kiếm cho mình được một sự bình yên. Lam
chỉ là một công nhân bình thường, không ganh đua, không có tham vọng quá lớn với
cuộc sống. Nhưng cô là một người phụ nữ của gia đình, luôn quan tâm và sẻ chia
cùng anh.
Có lẽ chỉ cần vậy là đủ với
anh. Chẳng cần phải bão giông, thử thách, để rồi mệt mỏi kiếm tìm nhau. Anh yêu
Lam, bởi những cử chỉ nhẹ nhàng, âu yếm mỗi khi bên nhau. Anh yêu những lần cô ấy
nở nụ cười, những lần hờn dỗi, đôi mắt đắm đuối nhìn anh… Không cần phải yêu thương
nồng cháy, mãnh liệt bởi bây giờ thứ anh đi kiếm tìm là bình yên. Cho đến khi
già đi, thời gian khiến con người héo úa, lụi tàn… nhưng cô ấy vẫn là mảng màu
không thể thiếu của anh.
Những khoảnh khắc ấy, sao bình
yên đến vậy.
Dẫu có đôi lần trái tim không
ngủ yên.