Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018

CHUYỆN CỦA MÙA ĐÔNG (draft)


Sài Gòn, mùa nhớ.

Đó là những ngày giữa tháng mười một, khi tôi đi ngang qua một ngã tư trên đường Điện Biên Phủ. Ánh mắt của tôi đắm đuối ngắm nhìn những bông cúc họa mi trong một cửa hàng nhỏ. Ở loài hoa này có điều gì đó rất riêng biệt, nên tôi đã nhận ra ngay được. Dù cho có rất nhiều loài hoa sặc sỡ khác đang được bày biện trong quán.

Ở Sài Gòn, tôi không nghĩ những đóa cúc họa mi lại có thể đi lạc tới thành phố này. Tôi khá bất ngờ khi một ngày đầy nắng, tôi gặp loài hoa này ở nơi đây. Tôi không còn nhớ được chính xác những kỷ niệm về cúc họa mi. Cứ thế tôi đứng thinh lặng, tập trung để bản thân có thể nhớ được về loài hoa này. Không nhiều kỷ niệm được tôi nhớ lại, điều tôi nhớ duy nhất, loài hoa này gắn liền với một mảnh đất xa xôi…

Mấy ngày sau, tôi nhận được chuyến công tác dài ngày ra Hà nội. Đó là một chi nhánh mới mở của công ty, có thể tôi sẽ phải ở đấy hai năm. Dù đã cố gắng hết sức để từ chối, nhưng tôi vẫn phải thực hiện chuyến đi này. Do tôi chưa có gia đình và quê hương ở bắc, văn hóa cũng như lối sống sẽ dễ dàng hơn cho công việc. Mọi người trong công ty ai cũng chúc mừng, bởi vì họ nghĩ tôi đã trở về gần nhà hơn. Và nơi ấy tôi đã từng sống những tháng năm sinh viên, sẽ dễ dàng cho tôi trong mọi thứ.

Tôi dọn dẹp căn phòng đã gắn bó với mình năm năm. Ở căn phòng nhỏ hẹp này, chất chứa bao nhiêu kỷ niệm của những tháng ngày ở Sài Gòn. Tôi không nỡ rời xa sự yên tĩnh của con hẻm này, không nỡ rời xa sự tốt bụng của cô chủ nhà trọ… Tôi đã yêu nơi này, từ những văn hóa nhỏ nhất. Mỗi sáng ngồi lê la trong quán nhỏ đầu hẻm, nhâm nhi tách café, ngồi đọc những bản tin mới nhất… Cho đến những ngày cuối tuần, cùng bạn bè ngồi nhậu trong một quán nào đấy, nghe kể về sự đời đã trôi qua.

Tôi sợ cái lạnh của miền bắc. Những người miền bắc đã sống lâu ở miền nam, họ ngại nhất khi quay trở về quê hương vào mùa đông. Chỉ cần bước xuống máy bay, cảm giác sốc nhiệt, từng làn gió lạnh rét buốt cứ thế khiến cơ thể co rúm lại. Chưa kể đến những ngày rét buốt, có thêm những cơn mưa âm ỉ cả ngày… Bởi vậy, từ ngày sống ở Sài gòn, tôi chỉ mới trở về quê hương có ba lần.

Những đồ đạc đã được đóng thùng kỹ càng để đem gửi. Không có quá nhiều đồ đạc trong căn phòng, nên tôi đang đứng suy nghĩ về chiếc vali nhỏ. Tôi chẳng thể nhớ, tại sao lại có chiếc vali này ở đây và không biết có phải của tôi không nữa. Tôi mở ra, đó là những món quà lưu niệm nhỏ. Một chiếc máy ảnh, mấy bức thư viết tay, vài túi đeo, khăn của người Ê đê, mấy túi café nhỏ của Tây nguyên, hai cái khăn rằm miền nam… Có một chiếc USB nhỏ màu hồng với dây đeo dễ thương.

Tôi đang có cảm giác rất khó tả khi bắt gặp những đồ vật được cất giữ trong vali. Mở chiếc USB, tôi thấy những bức ảnh. Tôi chết lặng, đôi mắt nhìn không rời từng bức hình. Đó là những ngọn núi cao ngất của tây bắc, những kênh rạch của miền tây, những vườn café, cao su bạt ngàn của tây nguyên… Cho đến khi thấy một cô gái đang đứng giữa vườn cúc họa mi ở bãi đá sông Hồng. Tôi lặng thinh, để ký ức tìm đến những ngày tháng tuổi hai mươi đầy cảm xúc…

Đó là câu chuyện dài của những mùa đông.

Hà Nội, mùa yêu thương.

Có ba điều tôi được dặn dò kỹ lưỡng khi bắt đầu tới thành phố này. “Đừng có yêu, không ai đáp trả tình yêu của một chàng trai nghèo đâu. Đừng có sa đọa vào những thú vui rẻ tiền. Đừng có đặt niềm tin vào một điều gì đó vượt quá khả năng của mình.”

Tôi khẽ cười một mình. Bởi vì chẳng có điều nào tôi thực hiện được, nên bây giờ tôi đang phải trốn chạy ở một nơi xa xôi cách gần hai nghìn cây số. Tôi đã đắm đuối, trái tim đập rộn ràng khi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên. Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài buông thõng, đôi mắt luôn tươi sáng nhưng vẫn chất chứa đủ nỗi buồn, khuôn mặt thánh thiện và đầy nhân hậu.

Yêu thầm Lam ba năm, tôi như một kẻ ngốc nghếch đang tồn tại trong cuộc sống. Khoảng thời gian thầm lặng ấy trôi qua một cách lặng lẽ. Mỗi khi được nói chuyện, nhìn thấy cô ấy cười khiến trái tim của tôi chỉ muốn thốt lên những lời chân thật. Nhưng tôi đã không làm được, tôi sợ rằng khi nói ra sẽ mất cô ấy mãi mãi.

Tôi không thể nhớ chính xác cảm xúc yêu đơn phương của những năm tháng tuổi hai mươi. Tôi chỉ nhớ được rằng, mỗi buổi tối tôi đều đạp xe tới nhà cô ấy. Đó là một khu tập thể của quận Cầu Giấy, sâu trong ngõ nhỏ, hai bên đường những hàng bằng lăng tím trải dài. Tôi đến đấy, chỉ để ngắm nhìn cô ấy đi tập thể dục vào buổi tối, hoặc thấy nụ cười của cô ấy khi đứng trên ban công. Đó là cảm giác rất lạ, có chút đau đớn không thể nói ra, có sự bình yên nhẹ nhàng đầy hạnh phúc. Tất cả chỉ có một trái tim rung lên những nhịp đập chênh vênh.

Giữa thành phố xa lạ, tôi yêu một cô gái không quá xinh đẹp, không đặc biệt và không yêu tôi. Thế nhưng trái tim của tôi cứ mãi đắm đuối, si mê để tâm tới cô ấy, mãi không từ bỏ được cô ấy. Đến nỗi, cô chủ quán trà đá đầu ngõ cứ lắc đầu than hoài, không hiểu được tình yêu là gì.

Tôi hay ngồi ở quán của cô, khoảng cách từ quán tới nhà cô ấy không quá xa. Có thể nhìn cô ấy rõ ràng, có thể bí mật khiến cô ấy không thể phát hiện ra. Cô chủ quán không phải người ở đấy, cũng như tôi đi ngang qua thành phố này để mưu sinh. Cô thường hay lắc đầu ngán ngẩm vào những ngày mưa gió.

“Mưa gió đến đây làm chi, cho cực cái thân. Mày đến người ta cũng có biết đâu... Sao tao thấy mày khổ quá vậy trời.”

Tôi khẽ cười.

Sự cố chấp đang hiện diện trong từng tháng ngày tuổi thanh xuân. Cố chấp để cô đơn suốt những tháng ngày dài.

Vào một buổi tối mùa đông lạnh. Cô ấy bước tới, khiến tôi giật mình, ngại ngùng.

“Bạn tìm tớ à?”

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi bối rối.

“Không… nhà bạn ở đây à. Tớ… tớ chỉ đi ngang qua đây thôi.”

Cô chủ quán lắc đầu, nháy mắt khó hiểu. Lam cười khi thấy tôi bối rối như một đứa trẻ bị phát hiện mắc lỗi.

“Tớ biết hết mọi chuyện rồi. Cô Minh kể hết cho tớ rồi.”

Khuôn mặt của tôi đỏ hồng, nóng cháy từng tế bào. Cảm giác vừa tức giận khi cô chủ quán đã bán đứng tôi, vừa thấy ngại ngùng khi Lam đã biết sự khờ dại của tôi bấy lâu. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không thể biết chắc chắn, nên cảm ơn hay trách móc cô chủ quán. Nhưng kể từ ngày ấy, chuyện tình cảm của tôi bước sang một trang khác.


Đó là những ngày tôi không thấy sợ mùa đông. Bởi vì luôn được ở bên cạnh cô ấy. Những ngày cùng cô ấy lang thang dạo phố khi gió mùa về. Cùng cô ấy, lang thang đi đến những quán café trong phố cổ. Những ngày cùng cô ấy tìm những quán café nhạc Trịnh khắp thành phố. Cùng cô ấy đọc những cuốn sách trên thư viện, thoải mái cười đùa giữa sân trường.

Tôi trở thành người bạn thân của cô ấy. Nhưng trái tim vẫn nhức nhối một điều khó nói. Cho đến mùa đông cuối cùng khi còn là sinh viên. Một buổi tối trong quán café nhạc Trịnh trên đường Quan Hoa, cô ấy đã nắm tay tôi thật chặt, giữa những ánh sáng của những cây nến lung linh.

“Đưa tay đây cho tớ”.

Cô ấy khiến tôi giật mình. Hai bàn tay của tôi từ từ đưa ra.

“Tớ nghĩ tay của bạn lạnh, để tớ sưởi ấm cho. Không ngờ tay của tớ còn lạnh hơn nhiều.”

Tôi khẽ cười.

“Để tớ truyền hơi ấm cho nhé.”

Đến khi này, tôi đã chắc chắn rằng, tôi yêu cô ấy. Chứ không phải là tình yêu thoáng qua, cảm nắng, sét đánh một cô gái.

“Bạn biết cúc họa mi chứ?”

“Ừ… tớ cũng không biết về loài hoa này nhiều.”

“Chỉ còn một tuần nữa, loài hoa này sẽ tàn. Ngày mai bạn chở mình đi nhé.”

Cô ấy khiến tôi khá bất ngờ, nhưng chứa chan cảm xúc vui mừng.

Cả đêm hôm ấy, tôi gần như mất ngủ, bởi cứ băn khoăn để nghĩ tới lời tỏ tình. Không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này. Nói những lời yêu thương chất chứa với cô ấy bấy lâu nay, giữa bạt ngàn hoa cúc họa mi.

Bãi đá sông Hồng, những ngày cuối tháng mười một.

Nhìn cô ấy tung tăng cười đùa giữa vườn hoa cúc họa mi. Tôi thấy cô ấy thật đẹp, thuần khiết, dịu dàng và đơn giản. Có lẽ bởi tất cả những điều ấy, nên tôi đã yêu cô ấy thật nhiều. Cảm giác đau đớn khi yêu một cô gái, nhưng không được đáp trả tình cảm đã hành hạ tôi bấy lâu nay. Đau đớn hơn khi không đủ can đảm để nói ra những lời ấy.

“Lam này, tớ có chuyện muốn nói.”

Nhìn từng đợt sóng của sông Hồng, tôi khẽ nói với cô ấy.

“Bạn muốn nói chuyện gì?”

Tay của tôi bứt đám cỏ, còn miệng cứ ấp úng không biết bắt đầu từ đâu.

“Khi đến thành phố này, tớ được dặn dò không được yêu… Nhưng tớ đã không làm được việc đó, bởi ngay khi đến đây, tớ đã nhìn thấy bạn. Tớ đã muốn nói chuyện này từ lâu, nhưng đó là những lời khó nói. Câu chuyện dài lắm… nhưng tớ không biết có kể được hết không…”

Tôi thở dài, cơ thể run rẩy. Khiến cô ấy cắt ngang.

“Bạn bình tĩnh, đã ai làm gì đâu mà run rẩy dữ vậy.”

Tôi hít một hơi thật dài và nói.

“…Điều cuối cùng tớ muốn nói, anh yêu em”.

Cô ấy cười, khẽ ngả người vào bờ vai của tôi. Cô ấy cầm tay tôi lên, xếp những cánh hoa cúc họa mi thành dòng chữ, “em yêu anh”.

Những ngày đông đó thật ấm áp, từng ngày trôi qua nhẹ nhàng, bình yên.

Một nơi nào đó, đầy nhớ nhung.

Một vài người bạn gọi điện hỏi thăm về chuyến công tác. Khiến tôi sực tỉnh khi cứ miên man suy nghĩ về những ngày đông ấm. Nhìn ra ngoài trời, màn đêm đã kéo xuống từ khi nào không hay. Đến giờ ăn tối, nhưng tôi không thấy đói, nên tiếp tục mở máy ảnh xem những tấm hình đã chụp.

Đó là những tấm hình chụp mọi miền đất nước của những năm tháng tuổi thanh xuân. Đến mỗi miền đất mới, việc đầu tiên tôi sẽ tận hưởng trải nghiệm bằng đôi mắt của mình. Sau đó, tôi sẽ ngắm và chụp những bức ảnh cho Lam. Cô ấy không có may mắn được đi như tôi, khi gia đình cô ấy khá nghiêm khắc và khó tính. Nên tôi sẽ là đôi mắt của cô ấy, khám phá những trải nghiệm mới.

Những ngày khám phá đông bắc, leo lên bản của người H’Mông chót vót giữa những tầng mây. Có khi tôi phải mất cả buổi để leo qua những ngọn núi, để thấy cuộc sống bình dị của họ. Khi dừng chân, đôi tay còn đang rét cóng vì lạnh, tôi viết những dòng thư cho cô ấy.
Tôi kể cho cô ấy nghe về tình yêu bình dị của những cặp vợ chồng người H’Mông. Đó là thứ tình yêu luôn khiến nhiều người băn khoăn, mỗi khi bắt gặp những cô vợ che dù cho chồng say rượu giữa đường. Đó là sự nồng nhiệt đón khách của họ, dù cho cuộc sống còn nhiều khó khăn.

Những đêm trăng sáng, đi trên đỉnh những ngọn núi ngắm nhìn dòng sông Nho quế một cách ngao ngán. Tôi kể cho cô ấy nghe về những khó khăn của người dân ở đây. Ấy vậy, họ vẫn bình yên và hạnh phúc để đi qua những tháng ngày dài. Những cặp vợ chồng họ có tình yêu, qua hành động nhỏ từng ngày. Có thể chỉ là việc đơn giản như lau mồ hôi, người chồng gùi thay vợ những bó củi to…

Những ngày mùa đông, leo lên đỉnh Fansipan thật là một thử thách khó khăn. Đôi chân buốt lạnh dù có đi những đôi ủng dày, đôi tay cóng dính chặt lấy cây gậy, những mảng băng tuyết dính chặt lấy tóc. Thật khó khăn để tìm được song điện thoại, nên tôi đã viết những dòng thư cho cô ấy.

Tôi kể cho cô ấy nghe về những khó khăn khi leo lên nóc nhà Đông dương. Kể cho cô ấy nghe, từng bước chân của tôi đều có những suy nghĩ về cô ấy. Tôi ước gì, cô ấy sẽ bên cạnh tôi, cùng đồng hành trong một chuyến đi. Để tôi có thể bảo vệ cô ấy, cùng cô ấy trải qua những kỷ niệm đẹp bên nhau.

Tôi kể cho cô ấy nghe nỗi buồn chênh vênh khi phải một mình đến Thung lũng tình yêu Sapa. Ở nơi ấy, tôi cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất cho tình yêu của chúng tôi…

Suốt những năm tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân. Cô ấy luôn là động lực và là nhân vật trong câu chuyện đã trải qua…

Mộc Châu, mùa đông ấm.

Mùa cúc họa mi thứ ba chúng tôi bên nhau. Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt, cùng cười đùa trên bãi đá sông Hồng. Cô ấy hỏi tôi rất nhiều về những nơi đi qua, tôi như một đứa trẻ thật thà trả lời từng câu hỏi. Cho đến khi nói về Mộc châu, cô ấy có vẻ như quan tâm hơn tất cả.

“Hay chúng ta sẽ đi Mộc châu?”

“Em nói đùa đấy à?”

“Không… Em không nói đùa.”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy.

“Gia đình em có chấp nhận không?”

Sau một vài giây bối rối, cô ấy cũng dứt khoát nói với tôi.

“Em sẽ lấy lý do đi công tác. Ba mẹ em chắc sẽ đồng ý thôi.”
Chúng tôi khởi hành ngay vào buổi chiều ngày hôm ấy. Không có kế hoạch cụ thể, cũng như sự chuẩn bị nhiều, nhưng điều quan trọng nhất, là chúng tôi được bên nhau.

Ngày đầu tiên chúng tôi đến Thung Nai, ghé thăm đập thủy điện và nghỉ đêm tại Mai Châu.  Cứ như vậy, chúng tôi chẳng có gì vội vàng, từng vòng quay của xe chậm rãi tới Mộc Châu. Có gì tuyệt vời hơn khi trái tim của hai người đập cùng một nhịp, cùng hơi thở ấm áp. Cuối cùng, mong ước của tôi đã thành hiện thực, cùng cô ấy bên nhau trong một chuyến đi dài.

Đó là những ngày hạnh phúc nhất tôi đã từng trải qua. Thể xác và tâm hồn của chúng tôi đã hòa quyện vào nhau, tưởng chừng không có gì tách rời… Cô ấy nép vào ngực tôi, say sưa nói cười. Phút giây ấy tôi chỉ muốn tất cả những chiếc đồng hồ dừng vòng quay. Để tôi có thể thì thầm bên tai cô ấy mãi mãi.

Những ngày đông ấy thật ngọt ngào trôi qua. Điều tuyệt vời nhất khi sáng thức giấc, thấy cô ấy cuộn tròn trong vòng tay tôi. Cùng nhau nhìn qua ô cửa sổ, đón những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Khoảnh khắc ấy, tôi nghe rõ từng nhịp thở, nhìn kỹ nụ cười thật khẽ. Khoảnh khắc ấy tôi đã mơ và cầu nguyện về một ngôi nhà và những đứa trẻ…

Những điều tuyệt vời nhất của tình yêu chẳng thể chiến thắng được thời gian. Chúng tôi phải trở về Hà nội, để tiếp tục những ngày tháng bon chen, xô bồ. Tôi thấy nét buồn mênh mang trong đôi mắt của Lam. Như thể cô ấy đang luyến tiếc một điều gì đấy, thật xa xăm.
Đến đầu ngõ, tôi dừng ở quán trà đá như mọi lần. Sẽ nhìn cô ấy bước tới nhà cho tới khi khuất bóng thì tôi mới ra về. Nhưng khi xe dừng, cô ấy ngập ngừng chưa muốn về.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Cô ấy kéo tôi vào quán trà đá hay ngồi.

“Anh phải hết sức bình tĩnh và hứa với em khi nào tỉnh táo mới được ra về nhé.”

Tôi ngạc nhiên sau khi nghe cô ấy nói.

“Em… tuần sau em lấy chồng.”

Tôi cười sảng khoái, không ngờ cô ấy lại biết đùa vui.

“Anh không nghĩ em biết đùa như vậy đâu”.

“Đó là sự thật.”

Cốc trà đá trên tay của tôi rơi tự do, khi bắt gặp ánh mắt cương quyết của Lam và cái gật đầu của cô Minh. Trước mắt tôi, mọi thứ như sụp đổ hoàn toàn, một mảng màu đen tối sa sầm trước mắt. Tôi nghẹn ngào, không biết nên nói điều gì.

“Ngày chủ nhật tuần sau, anh nhớ tới nhé.”

Những giọt lệ khẽ lăn dài trên má của cô ấy. Dường như không muốn để tôi thấy điều đó, cô lau nước mắt thật nhanh và quay bước ra về. Bỏ mặc tôi đang ngổn ngang, chất chứa những nỗi buồn. Tôi ngồi trên chiếc ghế, toàn bộ cơ thể như vỡ tan. Khiến cô chủ quán phải thay cho tôi một chiếc ghế tựa lưng, vững chãi hơn.

Cô chủ quán kể cho tôi về chuyện gia đình của Lam phá sản. Và cuộc hôn nhân không tình yêu này, để cứu vãn tình thế cho gia đình cô… Tôi chênh vênh, nghẹn ngào khi nghe những lời kể của cô Minh. Hóa ra, tôi là người biết sau cùng mọi chuyện. Đáng lẽ tôi phải nghe lời dặn dò ngay từ khi tới thành phố này, không yêu, không đặt niềm tin quá nhiều…

Miền nam, những tháng ngày chênh vênh.

Những gã hàng xóm gõ cửa, nói vài câu chia tay và rủ tôi đi nhậu. Đáng lẽ như mọi khi, tôi sẽ hào hứng nhận lời. Nhưng hiện tại, tôi nói câu từ chối một cách dễ dàng. Tôi đang nhớ lại những ngày đông không có cô ấy. Đang bồn chồn để tìm xem những bức thư đã viết gì cho cô ấy và tôi sẽ khép lại câu chuyện này, không còn nhớ tới nữa.

Ngày cưới cô ấy, tôi đang lang thang với nỗi buồn ở Tây nguyên. Tôi đến đó, ngồi lặng mình uống những ly café và bắt đầu hút những điếu thuốc lá đầu tiên trong đời, suy nghĩ miên man về cuộc đời. Để thực hiện lời hứa với bản thân, sẽ là đôi mắt của cô ấy, tôi bắt đầu cuộc hành trình mới.

Hành trình mang nỗi buồn trên vai, đầy chất chứa. Đôi chân của tôi thẫn thờ bước trên những phố xá thênh thang. Tôi bắt đầu thấy lạnh, thấy sợ dần mùa đông. Bước những bước chân lạc lõng giữa đêm lạnh của Đà Lạt. Nhìn những đôi nhân tình đang sánh bước bên nhau, tôi thèm cảm giác được ở bên cô ấy.

Hành trang của tôi bắt đầu nhiều thêm những lá thư không bao giờ gửi, những món quà lưu niệm không dành cho ai. Tôi cứ đi, đến và đi ở những miền đất xa lạ, mang những điều chênh vênh. Những ngày tháng ấy, tôi tập quên đi mùa đông, tập quên đi người con gái tôi thương…

Chuyến xe đêm đưa tôi đến Cần Thơ.

Nắng, gió ở những nơi xa đã dần phơi khô nỗi buồn của tôi. Không còn quá chất chứa những kỷ niệm, tôi đã dần dần sống cuộc sống chiến đấu với việc không có tình yêu. Những buổi sáng thức dậy ở nơi xa, tôi không còn suy nghĩ đi tìm kiếm yêu thương. Không còn ngỡ như cô ấy đang cuộn tròn bên vòng tay, không còn ngỡ những tiếng yêu thương đang thì thầm nữa.

Những món quà và những lá thư không bao giờ gửi thưa thớt dần. Tôi đã quen với nắng gió ở miền nam và bắt đầu thấy sợ mùa đông mỗi khi nghĩ tới. Tôi gom góp hết những kỷ niệm mong manh và cất vào chiếc vali nhỏ. Mỗi sáng thức dậy, tập quen với những bản nhạc cô đơn.

Tôi ở lại Sài Gòn, bởi vì nơi đây không có mùa đông.

Hà nội, mùa tìm nắng.

San tiễn tôi ra sân bay. Cô ấy là người gốc Sài Gòn, một cô gái hào sảng và hiện đại. Tôi không nghĩ rằng cô ấy lại quan tâm tới tôi. Cho đến nay, tôi không thể phủ nhận tình cảm của cô ấy dành cho tôi. Chẳng có gì tuyệt vời hơn khi có một cô gái tính tình thoải mái, phóng khoáng và pha chút dịu dàng yêu tôi. Nhưng sao tôi cứ thấy lòng chẳng chút nhẹ nhàng, bình yên. Những lời nói yêu của tôi như thể có pha chút dối lừa.

“Em sẽ sớm ra Hà Nội… để kiếm anh.”

“Ngốc à… Hà Nội lạnh lắm, em ra đấy là bị đóng băng liền.”

San cười tinh nghịch.

“Có anh, giá băng đến mấy, em cũng thấy ấm áp”.

Tôi vẫy tay chào cô ấy và bước vào phòng chờ.

Tôi ngắm những ánh nắng của buổi sớm mai, không nỡ rời xa. Tôi không muốn chạy trốn câu chuyện của mình, nhưng câu chuyện ấy đã được khép lại và đóng kín trong quá khứ. Tôi sẽ đến một nơi đã từng sinh sống và cô đơn một mình. Phần lớn những người bạn trong lớp đại học đã rời khỏi Hà Nội. Số ít ở lại, có gia đình nhỏ để quan tâm, lo lắng hơn là vô tư như ngày xưa…

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, tôi rùng mình bởi cái lạnh đầu đông. Dù có khoác lên tấm áo khoác dày nhất còn giữ lại, nhưng cơ thể chưa hết run rẩy và co ro. Ngồi trên xe taxi, tôi nhìn ngắm những xe đạp với gánh hàng rong chứa đầy cúc họa mi. Màu trắng tinh khiết của loài hoa này, ít nhiều cũng giúp tôi bớt trống trải hơn.

Những ngày mới trở lại, tôi ít khi ra đường. Chẳng dại gì mà ló mặt ra khi trời mưa phùn lâm thâm cả ngày, cùng với cái lạnh tê tái xuống gần mười độ. Những ngày xa Sài Gòn, San gọi điện cho tôi nhiều hơn. Tưởng chừng như tất cả những khi rảnh, cô ấy đều gọi cho tôi. Có lẽ nhận được sự quan tâm ấy, tôi cũng thấy ấm áp hơn.


Điều tồi tệ nhất là phải thức dậy thật sớm và đi ngoài đường giữa trời mưa phùn. Tôi gần như muốn hét lên để phá tan sự tồi tệ. Cuối cùng bằng phép màu nào đấy, tôi cũng đến được nơi cần đến. Đó là một công ty nhỏ trên đường Vũ Trọng Phụng, chuyên về truyền thông doanh nghiệp.

Đáng lẽ tôi không phải khổ sở đến vậy, chỉ cần hẹn ở một nơi và họ sẽ tới để ký hợp đồng. Nhưng tôi muốn đến trụ sở công ty, cách bố trí, sắp xếp nơi làm việc cũng là cả một vấn đề để đánh giá… Chẳng có gì mất mát khi tôi có cơ hội quan sát kỹ lưỡng, trước khi ký hợp đồng.

Tôi bị choáng ngợp bởi màu xanh chủ đạo, có lẽ màu xanh hợp phong thủy của người đứng đầu ở đây. Trụ sở cũng không quá rộng, nhưng được bố trí một cách khoa học. Tôi khéo léo đưa mắt nhìn quan sát, giả vờ bình thản để họ không thấy tôi quá bất lịch sự, khi săm soi từng chi tiết.

Nghĩ trong đầu như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn chăm chăm nhìn vào một cô gái. Khiến người dẫn tôi vào ngạc nhiên và hỏi tôi.

“Anh có cần hỗ trợ gì không?”

“À… không. Mình thấy bạn kia giống với một người mình quen thôi.”

Tôi hoàn thành xong công việc một cách thật nhanh chóng. Từ chối mọi lời mời uống café và nhậu nhẹt, tôi muốn rời khỏi đó thật nhanh. Tôi không thể nghĩ lại gặp Lam trong tình huống như vậy. Nên không muốn để cô ấy biết, rất may khi tôi đến và đi cô ấy đều đang cắm cúi làm việc, không mấy để ý đến bên ngoài.


Những ngày sau đó, tôi phải chiến đấu với sự nhen nhóm tìm lại ký ức. Dường như tôi muốn tìm kiếm lại những điều còn sót lại ở phía sau của quá khứ. Nhưng mỗi khi muốn tìm kiếm, một tiếng nói nào đó cất lên, muốn chôn chặt những thứ đã từng. Tôi không nghĩ đến tuổi ba mươi, tôi còn gặp thứ cảm xúc chênh vênh này.

Một buổi tối, tôi đi dạo trên những con phố. Tôi bỏ qua những áp lực công việc, những deadline… để thảnh thơi, không nghĩ suy. Những bước chân cứ thế vô định đưa tôi về đầu ngõ, nơi tôi hay ngồi những ngày tìm đến gặp Lam. Tôi giật mình, bừng tỉnh khi nhìn thấy quán trà đá quen, đôi chân định quay bước. Nhưng tôi nghĩ, cũng nên chào cô Minh một câu, hỏi thăm tình hình của cô ấy sau một thời gian dài không gặp.

“Mày làm gì? Mày đi đâu? Mày có khỏe không? Mày đã lấy vợ chưa?...”

Cô chủ quán hỏi tôi một tràng dài những câu hỏi dù tôi chưa kịp ngồi xuống.

“Cô vẫn nhớ cháu cơ à?”

“Tao quên làm sao được mày.”

Tôi cười và bắt đầu trả lời những câu hỏi của cô…

“Mày sướng rồi. Không khổ như cái Lam”. Cô chủ quán thở dài, lắc đầu.

“Sao vậy cô?”

“Thằng chồng nó vũ phu quá, suốt ngày đánh đập. Công tử con nhà giàu suốt ngày ăn chơi lêu lổng, dính tới thuốc phiện nên tàn đời. Chỉ khổ cái Lam và đứa con, giờ lại phải về nhà ngoại sống.”

Tôi hoảng hốt khi nghe những thông tin ấy. Dường như chưa thấy tôi tin, cô ấy nhìn đồng hồ và nói thêm.

“Đúng mười năm phút nữa là con bé cùng mẹ nó qua đây đấy.”

Tôi khẽ nép mình sau chiếc dù che. Không muốn để cô ấy thấy tôi. Mười năm phút trôi qua trong sự hồi hộp, tôi muốn thấy cô ấy, cảm giác không khác gì khi còn yêu đơn phương.
“Đấy, mẹ con nó đấy”. Cô chủ quán nói khẽ và quay sang nhìn săm soi vào tôi.

“Sao tao thấy đứa con gái của nó giống mày quá”.

Tôi cười, khẽ hắng giọng.

“Cô khéo tưởng tượng quá.”

“Thật mà, càng nhìn càng thấy giống”.

Tôi cũng không nhìn rõ khuôn mặt của cô bé. Nhưng tôi tin điều đó không phải sự thật, dù vậy tôi vẫn hỏi thăm tuổi của cô bé.

“Nó hơn năm tuổi”. Cô ấy đưa tay nhẩm tính, “năm tuổi ba bốn tháng gì đấy”.

Những đợt gió mùa bắt đầu tràn về dữ dội hơn.

“Sao không đến gặp cô ấy?” Cô Minh hỏi tôi.

“Cô đừng nói gì nhé. Đừng nói là cháu tới tìm cô ấy”.

“Tao biết rồi, khổ lắm.”

Tôi rời khỏi đấy khi những dòng cảm xúc đang lẫn lộn đan xen. Một chút buồn mênh mang khi biết cô ấy đã trải qua những sóng gió, một chút phiền muộn khi đã trót mở khóa cánh cửa ký ức.


Thi thoảng tôi cũng hay tìm đến đấy, không phải để hồi hộp chờ đợi cô ấy. Tôi đến, để thấy một điều gì đó khó diễn tả. Có thể là tìm những điều vụn vặt, giản đơn giữa cuộc sống bộn bề nơi phố thị. Để nghe cô chủ quán nói những điều bâng quơ, kể một câu chuyện rất đời nào đó.

Mỗi khi thấy cô ấy ngang qua, tôi lại trốn tránh ánh nhìn. Cho đến một ngày, cô chủ quán cười nói với tôi.

“Nó biết mày về thành phố lâu rồi. Khỏi phải trốn.”

Tôi hốt hoảng kêu lên.

“Sao cô ấy biết được?”

Cô chủ quán không trả lời, chỉ nháy mắt trêu đùa. Tôi định buông lời trách móc, nhưng kịp ngăn lại lời nói. Khi nghĩ đến câu nói, những người nhiều chuyện sẽ chẳng thể giữ được bí mật gì. Có trách, thì tôi sẽ tự trách mình đầu tiên.

Buổi tối ấy, tôi quyết định sẽ đến gặp cô ấy. Khi thấy hai mẹ con cô ấy đang nô đùa trong góc nhỏ công viên.

“Đã lâu không gặp”. Đó là lời chào của tôi.

“Em cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ gặp em nữa.”

“Anh… anh cũng định như vậy?”

Cô ấy cười, đôi mắt giận hờn.

“Dạo này anh lên sếp có khác, đến một cái nhìn còn đắt giá”.

Tôi lảng chuyện bằng cách cúi xuống chào con của cô ấy.

“Chào cháu”.

Đứa bé khép lép, ôm chặt chân mẹ nó. Chỉ sau khi cô ấy nói chào bác đi, cô bé mới chào tôi.

“Cháu chào bác.”

“Tên cháu là gì?”

“Tên cháu là Họa Mi.”

Tôi khẽ giật mình, ngước nhìn Lam.

“Bác biết hoa cúc họa mi không? Tên của cháu theo loài hoa ấy đấy?”

Đứa trẻ tinh nghịch trả lời tôi.

Hóa ra, Lam đã biết tôi trở lại thành phố này từ ngày lên công ty của cô ấy. Những lần tôi khép nép như đứa trẻ trong quán trà đá, cô ấy cũng hay biết. Vậy mà tôi cứ nghĩ cô ấy không hề hay biết…

Những ngày tháng ở Hà Nội, thi thoảng tôi đến gặp cô ấy. Dù những lần gặp gỡ ấy đều có những cảm xúc ngượng ngùng đan xen và tôi cảm thấy như chúng tôi đã cách xa. Nhưng tôi vẫn tìm đến, có lẽ được vui đùa cùng bé Mi giúp tôi quên đi những tháng ngày cô đơn. Tôi muốn ở bên cô bé, để nghe kể về những điều thơ ngây của tuổi thơ. Để vơi đi những cảm xúc chất chứa khó nói với Lam.

Tôi biết, cuộc sống của Lam đang rất khó khăn. Một mình nuôi con nhỏ, chống chọi với những định kiến xã hội. Dù nhiều lần đã giúp đỡ cô ấy, nhưng tôi đều nhận được sự từ chối quyết liệt. Cô ấy nói, “không muốn ai thương hại hai mẹ con cô ấy”. Cũng có thể sự can đảm đương đầu với cuộc sống của cô ấy, khiến tôi bớt dằn vặt. Và cũng là lý do để tôi tìm đến chuyện trò, coi cô ấy như một bài học.

Sài Gòn, mùa nắng lên.

Tôi trở lại Sài Gòn sau hai năm công tác, rời khỏi mùa cúc họa mi đang nở rộ. Những ngày tháng ở Hà Nội, San thường xuyên kiếm tôi. Có khi chỉ là để nhìn thấy nhau một vài phút giây ngắn ngủi. Có lúc là để tôi đưa cô ấy đi dạo quanh Hà Nội. Có những phút giây trải lòng, thành thật với San, tôi kể cho cô ấy nghe về quá khứ, chuyện của mùa đông.

San nói với tôi khi nghe hết câu chuyện. “Khi con người ta trưởng thành, điều mà họ mong ước không phải là những cuộc tình nồng cháy, nay hợp mai tan. Điều mà họ cần, là yêu đúng người và dài lâu mãi mãi”.

Nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng thấu hiểu. Trong cuộc đời có chữ duyên phận, đó là sự bất ngờ dành cho mỗi người. Có thể trong duyên phận ấy, ta có thể tạo ra bằng những cuộc gặp gỡ. Có thể là những cuộc hạnh ngộ, không được sắp xếp trước. Nhưng đến cuối cùng, hạnh phúc hay không, thì chúng ta có thể lựa chọn.

Tôi đã cầu hôn với San và được cô ấy đồng ý.

Những ngày tháng ấy sẽ trôi qua một cách êm đềm, nếu như buổi sáng định mệnh ấy, tôi không tò mò xem tờ kết quả xét nghiệm. Tôi gần như sụp đổ, mọi thứ cứ như trò đùa với tôi. Đáng lẽ, tôi không nên tò mò đi xét nghiệm AND. Nhưng mỗi khi bên Họa Mi, tôi có cảm giác gần gũi, không nỡ rời xa.

Ngồi trong quán café có máy lạnh, nhưng mồ hôi của tôi ướt đẫm cơ thể. Đôi tay của tôi run rẩy cầm tờ giấy, lẩm bẩm đọc đến ba lần kết quả xét nghiệm. Những dòng chữ ấy không thể sai được, Họa Mi là con gái ruột của tôi. Tôi không biết nên vui hay buồn cho sự trớ trêu này. Tôi tìm điện thoại và gọi cho Lam.

“A lô…”

“Sao em lại giấu anh?” Giọng của tôi cáu giận.

Lam ngạc nhiên hỏi lại tôi.

“Giấu anh chuyện gì?”

“Họa Mi là con của anh.”

Cô ấy im lặng.

“Tại sao chứ?”

“… Đó là sai lầm của tuổi trẻ… Điều quan trọng, Họa Mi đang có cuộc sống tốt. Em không muốn để con có sự xáo trộn nào về tinh thần. Nói ra sự thật với anh, có ích gì chứ? Bao năm em vẫn một mình nuôi con tốt là được.”

Tôi gần như tan vỡ sau những câu nói lạnh lùng ấy.

“Anh có thể bù đắp cho em những tháng ngày gian khổ…”

“Đừng anh… Em cũng nghe chuyện của anh và San rồi. Đừng khiến người con gái nào phải khổ thêm nữa… Em tắt máy đây.”

Tôi cười một cách đau khổ. Mọi ánh mắt nhìn của khách trong quán đổ dồn về phía tôi.

Tôi nhìn nắng chiếu qua ô cửa kính. Thấy gương mặt mình, méo mó, chất chứa đầy những điều khó hiểu về cuộc sống. Cuộc sống này giống như một vòng tròn, định mệnh bắt ta đi một vòng để gặp lại những người yêu thương, như một duyên phận định sẵn. Đi đến điểm kết thúc, chúng ta mới nhận ra, đó cũng là điểm bắt đầu. Khi nhận ra điều ấy, chiếc compa đang ở trên tay và chúng ta chẳng biết có nên quay lại vòng quay cũ. Hay quay thêm một vòng quay mới…

Đến cuối cùng, người còn làm khổ người đến khi nào nữa?

 Buổi chiều hôm ấy, tôi đã trở lại Hà Nội để quay chiếc compa theo vòng quay cũ.




Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

CON ĐĨ


Hà nội, giữa mùa đông.

Hà nội không còn tắc đường vào giờ cao điểm nữa, thay vào đó là việc tắc đường bất kỳ khi nào muốn tắc. Nam than vãn khi cố gắng vượt qua được đoạn đường Phạm Hùng, hắn chưa từng nghĩ có một ngày đoạn đường này xảy ra tắc đường kinh khủng đến mức này. Bởi vậy, hắn đang phải nghe những lời thô lỗ của những người đi đường, nguyền rủa hắn. Nam càng không ngờ, chiếc xe mới qua tám năm sử dụng đã xuống cấp một cách trầm trọng, sẽ là phép màu nếu như nó nổ máy. Nam bỏ cuộc, sau mọi nỗ lực cố gắng khởi động lại chiếc xe. Hắn phải dắt bộ một đoạn dài, cho đến cổng làng Đình Thôn.

Thời gian khiến mọi thứ trở nên cũ kỹ, còn những con phố thì khoác lên mình vẻ mới mẻ của những căn nhà mới xây. Nam đi bộ dọc con đường dẫn tới làng Phú Mỹ, hắn phải cố gắng nhớ lại hình ảnh của nhiều năm về trước, để không phải thốt lên những lời lẽ không hay. Sau nhiều năm quay lại, hắn chưa từng nghĩ rằng Hà nội lại đông đúc, chật chội đến mức ngạt thở như vậy, những ô đất trống đã biến mất.

Lớp sinh viên mới ra trường, chưa hề muốn rời khỏi Hà nội bởi những hào nhoáng của những ánh đèn lung linh, mờ ảo đang xây dựng lên trong tâm trí. Hà nội tiếp tục đón những lớp sinh viên mới, đầy mơ mộng, đầy ước mơ. Cứ thế, những con phố phải oằn mình đón thêm những lớp người mới, bon chen, đầy chật chội.

Nam sẽ phát điên, nếu trong ngõ nhỏ nơi hắn từng trọ cũng đông đúc như ngoài đường. Nhưng may cho hắn, nơi đây vẫn yên tĩnh lạ thường. Hắn tìm đến quán trà đá quen thuộc, nơi hắn sẽ dành ba mươi phút mỗi ngày để uống một ly trà nóng và hút hai điếu thuốc lá. Không ai nhận ra hắn đã từng sống ở đây. Cũng dễ hiểu, bởi thời gian đã hành hạ hắn đến mức khi soi mình trong gương, hắn cũng không tin đó là bản thân hắn.

Dãy nhà trọ nơi hắn từng ở vẫn nguyên như cũ, không thay đổi. Bà chủ trọ thuộc lớp người xưa, không hứng thú lắm với việc xây mới khu trọ để kiếm được nhiều tiền hơn. Dường như bà ấy cũng chẳng cần quá nhiều tiền để hưởng thụ cuộc sống, bởi lẽ bà sống một mình và không có con. Cuộc sống của bà gắn liền với thiền, đi chùa để sám hối cho một điều gì đó quá lớn mà ngày xưa bà đã gây ra.

Ngay đầu dãy trọ vẫn còn nguyên những dây leo của cây hoa thiên lý do hắn trồng, vào sâu ở trong những bụi cây hoa hồng vẫn còn đó, tuy nhiên những khóm cây ấy đã bắt đầu tiều tuỵ. Những bụi hồng do Lam trồng, cô gái ở phòng thứ hai cũng là căn phòng cuối cùng của dãy trọ.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Hà nội, đầu mùa thu.

Hắn phát điên với những bản nhạc Hàn quốc cất lên từ căn phòng bên cạnh. Hắn gào thét và không biết làm gì hơn ngoài việc chấp nhận nghe nó một cách miễn cưỡng, mà không hiểu được lời bài hát có ý nghĩa như thế nào. Mọi cô gái hắn quen đều thích nghe nhạc Hàn quốc, bởi những anh chàng đẹp trai mê hoặc, chứ không phải để tận hưởng âm nhạc. Hắn hy vọng hai cô gái ở phòng bên cạnh đang thưởng thức âm nhạc chứ không phải đang ngắm nhìn những anh chàng đẹp trai nhảy nhót. Nếu không hắn sẽ nguyền rủa những chàng trai đang hát những bản nhạc đó.

Sau ba ngày chuyển đến dãy trọ này, hắn đã phải chịu đựng cả ngày lẫn đêm thứ âm nhạc xa lạ đó. Hắn định làm quen bằng cách tử tế, nhưng chính những bản nhạc khiến hắn chẳng muốn làm quen hai cô gái. Cho đến khi không thể chịu đựng hơn được, hắn mới bước sang gõ cửa và cố gắng xoa dịu cơn tức, để nói những lời tử tế nhất.

“Bạn làm ơn vặn nhỏ âm lượng được chứ?”

Hắn nói khi cánh cửa vừa hé, chưa kịp nhìn rõ người trong phòng. Cô gái bước ra với mái tóc ngắn ngang vai, nhìn hắn bằng một ánh mắt bướng bỉnh.

“Đây không phải là giờ nghỉ. Tại sao tớ cần phải vặn nhỏ âm lượng?”

Nam phát điên, hắn không kiềm chế được cảm xúc. Hắn định sẽ nói những lời thậm tệ nhất với cô gái hoặc sẽ gào lên. Nhưng khi nhìn thấy cô gái thứ hai bước ra, những từ chuẩn bị phát ra khỏi cổ họng, bị thay thế bằng những từ ngữ khác.

“Tuỳ bạn”. Hắn trở về phòng, vẫn không ngừng suy nghĩ tới hình ảnh của cô gái thứ hai bước ra. Mái tóc của cô ấy dài, hắn chưa từng thấy ai có tóc dài hơn cô ấy, khiến hắn không khỏi bất ngờ và tò mò.

Hắn trở về phòng. Âm thanh của bài hát giảm dần, dễ chịu hơn.

Hà nội, giữa mùa đông.

Nam thở dài, khi Linh – cô gái tóc ngắn đang quệt nhọ nồi lần thứ mười ba lên khuôn mặt hắn. Các cô gái thường rất ranh ma trong việc quệt nhỏ nồi, các cô ấy miết thật dài những đường nét trên khuôn mặt của hắn, không chút thương tiếc. Hắn không biết khuôn mặt của mình đang trong hình dạng như thế nào nữa.

Bất giác, hắn tự cười một mình, đầy khoái trí khi nhìn thấy Lam – cô gái tóc dài không còn một chỗ trống để hắn quệt nhọ. Tiếng cười của hắn khiến cho hai cô gái nghĩ hắn đang phát một cơn điên nào đó trong ngày.

“Này… bạn cười gì đấy?” Linh khua tay trước mặt hắn.

“Không có gì. Mình chỉ đang tưởng tượng chúng ta sẽ bước ra ngoài đường với khuôn mặt như thế này. Chắc thiên hạ sẽ gọi chúng ta là quái thú.”

Hắn nói xong, tất cả cùng nhìn nhau và ôm bụng cười khoái trí.

Những ván bài chỉ kết thúc khi mặt của mỗi người phủ một màu đen kín của nhọ nồi. Thời gian sinh viên trôi qua nhanh chóng, với những ván bài để tìm ra hai kẻ thua cuộc, sẽ là tài xế cho chuyến đi lên bờ Hồ. Nam không hề ngại ngùng khi ngồi sau xe đạp của một cô gái nào, bởi đơn giản hắn đang tận hưởng hương vị chiến thắng. Nhưng khi nhìn Linh hay Lam quá mệt mỏi, ì ạch với chiếc xe, Nam không khỏi bối rối và ngỏ lời giúp. Ấy vậy mà lòng tốt của hắn đâu được nhận, những kẻ thua cuộc cũng có hãnh diện của riêng họ đấy chứ, hắn nhận lời từ chối phũ phàng bằng tiếng không chắc nịch.

Mùa đông, họ thường lang thang qua những dãy phố trên đường Xuân Thuỷ, dạo quanh một vòng bên trong chợ sinh viên và chẳng mua gì cả. Những thói quen của phụ nữ, thích la cà quán xá, thích ngắm những dòng người qua lại. Rồi hắn cũng bị cuốn vào thói quen của các cô gái, đặc biệt tiêu tốn nhiều thời gian với việc la cà trên vỉa hè, uống cốc trà nóng, ăn những củ khoai nướng và hạt dẻ…

Nhưng hắn thích nhất vẫn là thú vui đi dạo quanh bờ Hồ, xếp hàng mua kem Tràng Tiền. Vị buốt lạnh của kem ốc quế, khiến ngay miếng cắn đầu tiên, đầu lưỡi đã co lại, lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Ai cũng thở gấp, như đang thổi vị lạnh bay xa qua từng kẽ răng. Kem trôi tuột xuống bụng, như thể khúc ruột nào cũng muốn tránh xa và đẩy nhanh vị lạnh thoát khỏi, còn lại cái dạ dày đã quen ấp áp với những bộ quần áo dày, bắt đầu co thắt lại, lạnh buốt, cam chịu…

Ngay từ lần đầu tiên bị cuốn vào thú vui này, hắn đã muốn từ bỏ. Nhưng lâu dần, hắn khám phá thấy những tính cách hâm hâm, dở hơi của các cô gái có điều gì đó kỳ lạ và bí ấn với hắn. Hắn tình nguyện đi theo các cô gái, theo các thú vui mà hắn gọi là điên khùng. Giữa gió lạnh, đêm khuya các cô gái bắt hắn cùng đi bộ hết cầu Long Biên, rồi hỏi hắn những câu ngớ ngẩn, “thấy màu của đêm chứ?”. Hắn nheo mắt nhìn những ánh điện lung linh và thầm nghĩ, “Đúng là mấy đứa dở hơi, đêm có màu đen, chứ còn màu gì được nữa.”
Hắn không có chút nghệ thuật nào, hai cô gái còn lại kết luận như vậy. Hắn cũng chẳng biết cái đẹp là gì, vậy mà hắn mơ mộng trở thành nhà văn. Hai cô thường bĩu môi, trêu chọc hắn, một kẻ khờ học đòi mơ mộng.


Hà nội, đầu mùa xuân.

Bên ngoài phòng, mưa đang rả rích rơi, ẩm ướt và bẩn thỉu… Nam ghét mùa xuân, và không hiểu sao các nghệ sĩ lại có thể viết được những bài hát, những bài thơ về mùa xuân đẹp và hay đến vậy. Trong khi đó, hắn chỉ thấy mùa xuân đầy tồi tệ, quần áo ẩm thấp, mùi khói thuốc lá bám lấy một cách khó chịu…

Bên trong phòng, sau khi Nam cố tìm hết đầu mẩu thuốc lá có trong căn phòng. Hắn thu mình vào một góc, cố gắng không để chút khói nào vương ra khỏi miệng. Hắn ngồi đó, than trách và thấy tồi tệ cho những gì đã trải qua.

Tiếng cánh cửa mở ra, hắn đưa tay lên che mắt, sợ ánh sáng sẽ gột sạch sự cô đơn của hắn. “Bạn bị làm sao đấy?” Lam hỏi hắn.

Hắn im lặng không nói.

“Mới hôm qua còn cười vui vẻ, hôm nay bị cô gái nào hút hồn à?”

Với tay lấy đầu mẩu thuốc lá thứ tư, hắn nói bằng giọng buồn bã, “Có lẽ mình sẽ không còn ở đây lâu”.

“Sao vậy?”

Hắn cố rít những hơi thuốc đắng ngắt, bởi những đầu mẩu thuốc lá đã bị ẩm ướt, và gượng gạo để từng lời trôi qua cổ họng. “Không có tiền đóng học phí, không có tiền đóng tiền phòng… và không có tiền mua nổi một gói thuốc lá.”

Lam không nói, cô quay về phòng, để hắn ngồi một mình tại đấy.

Sau một hồi, Nam thấy Lam quay lại, dúi vào tay hắn một số tiền, “Tiền lương gia sư hai tháng của tớ đấy, bạn cầm lấy đi.”

Những hơi thuốc càng thêm đắng ngắt trôi qua cuống họng, lửa cháy xém tới đầu lọc, khiến cổ họng hắn bỏng rát. Hắn ngẫm nghĩ và đẩy tay Lam ra, “Tớ không nhận đâu.”

“Tại sao?”

“Nguyên tắc của tớ là không nhận tiền của phụ nữ”.

Lam để số tiền trên bàn, cáu gắt nói với hắn, “Bỏ cái nguyên tắc điên rồ, sĩ diện đấy đi.”

Hắn bóc sạch sẽ đầu lọc vừa hút, như một cách để tìm nguyên nhân của việc bỏng rát cổ họng. Hắn thẳng vào mắt Lam và nói, “Nhưng vì điều gì chứ?”

“Chẳng vì điều gì, nếu cần thiết phải có lý do, thì hãy nghĩ đơn giản, chúng ta là bạn.”
Lam đưa cho hắn gói thuốc lá mới, cô quay về phòng và như quên điều gì đó, cô ấy dừng tại cửa phòng và nói, “Hãy từ bỏ tất cả, khi tớ thấy bạn xuất bản được cuốn sách đầu tiên, còn không thì dừng ngay lại mọi suy nghĩ ngu ngốc.”

Nam châm điếu thuốc mới, rít từng hơi dài cho đã cơn thèm. Hắn nghĩ về ước mơ của mình, thật điên rồ khi chính những ước mơ đưa hắn tới đây, ở thành phố chật chội, đầy bon chen này. Ước mơ khờ dại ngớ ngẩn đó, ngoài hắn tin rằng mình sẽ làm được, đã có một cô gái tin vào điều đó. Hắn không biết nên buồn hay nên vui bởi ước mơ của mình.

Hà nội, giữa mùa thu.

Lam đã có người yêu.

Khiến ba người hụt hẫng, khi thời gian cô ấy dành cho họ không còn nhiều. Linh không thích Du – người yêu Lam. Và Nam cũng đặc biệt không thích gã đấy, bởi vẻ ngoài bóng bẩy, hào nhoáng, nói năng hình thức… Mỗi lần nói chuyện, Nam như cảm giác một điều gì đó đang dối trá trôi qua miệng của Du. Cũng có thể bởi Nam đang ghen tị với gã đấy, đã cướp Nam ra khỏi những điều thú vị mà hắn đang đi tìm.

Trong một buổi đánh bài, hắn hỏi Lam.

“Bạn có yêu gã ta không?”

Lam nhìn hắn ngạc nhiên, “Tại sao không?”

“Linh cảm của tớ dường như đang nói rằng bạn không yêu gã ta. Chưa biết nó đúng hay sai... Gã ta có điều gì cuốn hút bạn đến vậy?”

“Đẹp trai, phong độ, giàu có. Bạn nghĩ xem, bằng ấy tiêu chí có hơn đứt nhiều người không?”

Hắn cảm thấy chạnh lòng bởi câu trả lời của Lam, và từ đấy hắn không nhắc tới chủ đề ấy nữa.

Cho đến một ngày, Linh mới nói với Nam, “Bạn có từng thấy, hay cảm nhận được có cô gái nào từng để ý thích bạn không?”

Nam lục lọi, tìm lại những hình ảnh của quá khứ và cười, “Đừng có trêu tớ, lại khéo léo chạm vào nỗi đau của tớ rồi. Bạn thấy đấy, tớ xấu trai, nghèo, không có tiền… Ai sẽ yêu tớ chứ? Nếu có thì đó chỉ là những giấc mơ đêm.”

“Ai cũng nghĩ tình yêu cần thứ này, cần thứ kia. Mà không biết được rằng, tình yêu không quan trọng những thứ đấy, bạn đừng nghĩ ai cũng thực dụng như vậy. Chưa chắc họ đã sướng đâu.”

“Bạn không thấy Lam đang hạnh phúc với những tiêu chí ấy sao?”

Linh lắc đầu, ngao ngán, “Bạn không thể cảm nhận được điều gì từ Lam, qua mỗi lần cô ấy thể hiện với riêng bạn hay sao?”

“Một người bạn vui vẻ, hào phóng, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè.”

Linh bực tức nói với hắn, “Khi nào bạn hết thấy mình khờ dại, khi ấy bạn sẽ hiểu”.

Nam ngồi đó suy tư và ngẫm nghĩ, nhưng hắn không cảm nhận thấy điều gì khác.

Hà nội, giữa mùa đông.

Cơn mưa đến bất chợt giữa giá lạnh, ảm đạm, sầu não… Tiếng mưa rơi tí tách qua từng lá cây thiên lý, những hạt mưa dính đầy trên từng nhúm gai xương rồng. Những bộ quần áo phơi dưới mái nhà, đầy ẩm thấp. Gió bấc rít lên từng hồi, đầy than trách.
Bên trong phòng, Lam đang khóc. Linh và gã ngồi lặng mình bên cạnh, ngoài việc ngồi ở đấy, hai người không biết có cách nào hay hơn không. Dù sao biết im lặng những lúc thật cần thiết vẫn tốt hơn nói những lời vô nghĩa. Nam vò nát điếu thuốc trên tay, hắn đang nghĩ về cuộc đời, hoặc xa xôi hơn cả một cuộc đời.
Những lần Lam chìm trong cơn say dài, Du dìu cô lên giường. Lam cảm nhận trong cơn say, một thân thể đang thoả mãn cơn dục vọng, khám phá và tận hưởng từng khoảnh khắc. Còn cô, ngoài sự cảm nhận về xác thịt, cô không còn đủ tỉnh táo để nhận biết được điều gì hơn.
Sau mỗi cơn say, cô luôn thấy Du ân cần chăm sóc cô.
Lam đã từng nhiều lần không hiểu được Du. Anh ta đã chiếm được cả thân thể và trái tim của Lam, nhưng anh vẫn thường chúc rượu cô tới say và đưa cô tới những khách sạn lạ hoắc. Cô không thích thói quen bệnh hoạn, biến thái của anh ta. Cô đã nhiều lần giận dỗi, không liên lạc với Du sau những lần tỉnh dậy. Nhưng một điều gì đó đã hấp dẫn, khiến cô không thể cưỡng nổi và vẫn điên cuồng lao vào mối tình điên dại.
Cho đến một ngày, cô nhận được một lời nói thẳng của Du.
“Anh sắp có một đối tác quan trọng, anh cần em tiếp ông ta”.
Những lần khác Du chỉ cần gọi điện thoại cho Lam, thông báo đi cùng anh ta. Nhưng lần này cô thấy một điều gì khác.
“Em vẫn theo anh đi gặp những đối tác đấy chứ?”
“Lần này thì khác, anh ta không muốn tiếp một người say”.
“Em sẽ không uống rượu nữa. Hay chúng ta đi ăn tối tại một nhà hàng nào đó”.
Du đi loanh quanh và nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
“Anh ta muốn em tỉnh táo để lên giường với anh ta, không phải say như những lần trước, em hiểu chứ?”
Lam phải ngả lưng, dựa vào chiếc ghế, người cô run rẩy, sóng lưng lạnh toát. Cô không hiểu Du đang nói gì.
“Lên giường? Say? Là thế nào?”
Du nhìn Lam, dò xét từ đầu tới chân, “em không hiểu? hay giả vờ không hiểu. Chẳng nhẽ sau bằng ấy lần tiếp khách, em không nhận ra được à?”
Lam bắt đầu khóc.
“Cứ coi như em chưa biết, bây giờ thì em cần phải biết, anh ta là một đối tác quan trọng, nếu không tiếp đãi cẩn thận, anh sẽ phá sản”
Lam rú lên những tiếng khóc.
“Đồ hèn, đồ sở khanh…” Cô hắt ly nước cam lên người anh ta và ném thẳng chiếc ly vào bộ áo vets anh đang mặc. Lam lảo đảo đứng dậy, bước ra khỏi quán.
Du mặc kệ những ánh nhìn của mọi người trong quán, anh ta vẫn lao đến ngăn cản và quỳ xuống trước mặt Lam.
“Anh xin em… chỉ có em mới giúp được anh…anh xin em”.
Lam bỏ đi.
Hai ngày sau, cô vẫn bước đi cùng Du để gặp đối  tác…
Nam ngồi ngoài cửa phòng, hắn không dám ngồi trong phòng. Nếu ngồi thêm, hắn sẽ buông những lời miệt thị và truy bằng được những câu hỏi tại sao. Và có lẽ, hắn sẽ không kiềm chế được, sẽ tìm đến thằng Du để làm cho ra nhẽ.
Nhưng rồi, hắn chẳng làm được điều gì tốt hơn, ngoài việc ngồi đây, hút từng hơi thuốc lá vội vàng. Hắn nghĩ tới hai chữ sinh viên mà nhiều người theo đuổi, đầy cám dỗ và cay đắng. Những con người trôi dạt vào ám ảnh của điểm dối lừa.
Trời vẫn mưa.

Nam định, giữa mùa đông.
Gió biển thổi táp vào mặt, lạnh buốt. Nam đang đứng đối diện một cô gái và ngờ ngợ như bản thân đã từng quen. Cho đến khi cô gái vội vàng quay bước, Nam mới chắc chắn đó là người quen. Và hắn đuổi theo cô gái.
Nam không thể tin được cô gái đang ngồi đối diện là Lam. Mái tóc dài đã bị cắt ngắn ngang vai nhuộm màu hạt dẻ, đôi môi mọng đỏ, đôi mắt đầy những đường kẻ… Đôi mắt của hắn vẫn chưa rời khỏi Lam, một cách đầy hoài nghi.
“Mình không thể hiểu được bạn đã làm gì với mái tóc và khuôn mặt của bạn?”
“Công việc mới cần như vậy, một khuôn mặt mới”.
Công việc mới, giữa bãi biển này, không phải nơi dành cho khách du lịch, cô ấy làm gì ngoài việc…
“Đừng có nói, bạn đang làm việc trong những quán ăn trá hình này nhé.”
Lam nhìn hắn bằng đôi mắt sắc lạnh và cười. “Đừng có nói nghiệp vụ phóng viên mà kém thế nhé? Không phán đoán được những điều đang xảy ra”.
“Mình đã chán ngán việc phải phán đoán lắm rồi.”
“Bạn đang làm gì ở đây? Như nhiều gã đàn ông tìm đến bãi biển này chứ… Tìm gái để tâm sự hay thoả mãn nhu cầu. Có cần tớ giúp không?”
Nam đứng dậy, hắn đá cái ghế đang ngồi. Khiến bà chủ quán chạy ra, Nam không quan tâm tới điều đó. Lam nói chuyện với bà chủ, bà ta quay lại quầy. Hắn không thể kiềm chế được mình, hắn cứ đi loanh quanh không thể ngồi yên. Một khoảng thời gian sau, hắn mới bình tâm để ngồi xuống ghế.
Nam không tin được rằng Lam lại nói được những điều ấy một cách lạnh lùng. Hắn tự trách mình đã nhận ra cô, nhưng đã quá muộn.
“Mình đang cần một bài viết hoặc một truyện ngắn ở đây, viết về gái bán hoa”.
Lam lặng lẽ uống café và hỏi hắn, “Có cần mình giúp không?”
“Không. Mình đã quyết định huỷ viết bài cho chuyến đi này. Chẳng có điều gì hay ho, đáng để viết cả.”
Mặc dù vậy, Lam vẫn kể về lý do cô ở đây. Sau khi gã Du bỏ cô, cô đã quay trở về nhà. Nhưng không đủ tiền để chạy một suất trở thành giáo viên. Cô đã bỏ đi và dạt tới bãi biển này, với hy vọng kiếm đủ một số tiền để quay trở về quê hương, chạy một suất dạy trong trường Phổ thông.
Hắn phát ngán với những lý do của những cô gái bán dâm, hàng nghìn lý do được các cô đưa ra. Như thể các cô gái chỉ là bị hại trong toàn bộ câu chuyện, ít ai tự nhận được ra chính mình có lỗi với bản thân, và cứ trách móc cuộc đời bất công…
“Bạn có thể làm nhiều công việc khác để kiếm tiền, không phải chỉ có công việc này đúng không?”
“Công việc nào kiếm tiền nhanh bằng cái nghề này? Và tớ cũng là kẻ có kinh nghiệm sau khi bị gã Du lừa đấy chứ. Sau chuyện đó, tớ còn gì để mất nữa đâu.”
Nam thở dài, hắn ngồi đó với Lam, cả hai không nói chuyện với nhau.
Hơn một giờ đồng hồ trôi qua. Lam hỏi hắn, “Bạn có thể giúp tớ một việc được không?”
Hắn gật đầu.
“Hãy giữ bí mật cho tớ”. Sau câu nói, Lam bỏ đi, không cần biết hắn có gật đầu hay trả lời.
Hắn ngồi đó, một mình ngắm biển và hút những điếu thuốc còn lại trong gói thuốc. Hắn bắt đầu thấy sự tồi tệ của nghề phóng viên.

Hải Phòng, đầu mùa hè.
Hơn một năm sau, Nam đang đi trên những con phố, khuất xa phía sau là những tiếng biển rì rào. Hắn đang đi theo sự chỉ dẫn của Lam qua điện thoại. Sau một hồi lòng vòng, hắn mất kiên nhẫn. “Bạn có thể cho tớ địa chỉ, tớ sẽ đến. Tớ mệt mỏi với việc đi lòng vòng qua một dãy phố tới hai lần như thế này.”
“Thôi nào, cậu nhóc. Đừng có nghĩ đơn giản.”
Cuối cùng hắn cũng gặp được Lan trong một quán café. Hắn đã bớt bực tức hơn, khi biết được lý do phải đi lòng vòng, để tránh những kẻ quản lý Lam nhìn thấy cô gặp hắn. Nếu biết được hắn là phóng viên, chắc lũ quản lý của cô sẽ không để hắn yên.
“Lần này mày tìm tao có việc gì?”
Mỗi lần gặp Lam, hắn đều có những sự bất ngờ. Lần này bởi xưng hô của cô gọi hắn.
“Tao muốn viết một câu chuyện để gửi dự thi và tao nghĩ đề tài về gái mại dâm sẽ đáng để nhiều người đọc.”
Sau một hồi suy nghĩ, Lam trả lời hắn, “Câu chuyện của tao chẳng có gì đâu. Mày chưa tưởng tượng được sự phức tạp của công việc làm cave này đâu. Nhiều người còn khổ và cay đắng hơn tao rất nhiều. Mày viết về họ sẽ hay hơn đấy, chứ câu chuyện của tao chẳng có gì đáng để kể. Và mày cũng biết một điều, chẳng ai rỗi hơi đi đọc truyện của một con cave. Một cái nghề rẻ mặt, nằm ngửa để kiếm tiền.”
“Tao muốn viết về ước mơ. Những ước mơ mà mọi người theo đuổi nó, bằng những đam mê mù quáng, lạc lối giữa cuộc đời. Câu chuyện của mày chẳng phải bắt đầu từ ước mơ hay sao chứ?”
“Mày đừng nhắc tới ước mơ nữa. Nó đã biến mất, tao đã vứt bỏ nó đi… Mày thử tưởng tượng xem, nếu tao kiếm đủ tiền để chạy vào làm giáo viên. Tao sẽ đứng lớp như thế nào đây? Với quá khứ luôn ám ảnh và phía dưới là những đứa trẻ, tao sẽ có bài học gì  để nói chúng. Trong quán tao đang làm việc, cũng có một chị đã phải quay lại nghề bởi cắn dứt lương tâm. Vấn đề bây giờ không phải tiền hay ước mơ nữa, mà là những sự ám ảnh khiến cave yêu nghề.”
Lam đưa gói thuốc cho hắn, “Loại mày thích đấy, vinataba.”
Hắn châm điếu thuốc khó khăn sau những đợt gió lạc, “Lần sau gặp lại mày, đừng mời tao dùng ma tuý, tao không thích thứ đấy”.
Lam cười nhìn hắn.
Nụ cười ranh mãnh khiến hắn không thể tin được vào thời gian. Thời gian vẫn cứ tàn nhẫn trôi nhanh, biến đổi những thứ quen thuộc trở nên xa lạ. Hắn cũng đang từ bỏ ước mơ của mình, bởi nhiều lý do khác nhau. Và mọi người cũng giống hắn, giữa cuộc sống có quá nhiều điều phải lo toan, không ai còn nghĩ tới những ước mơ, những thứ đã quá xa vời.
Hắn cũng chẳng thể tin, cô gái yếu ớt ngày xưa có thể nằm ngửa cho gần hai chục khách dày vò hàng ngày. Một người đàn bà dùng nghệ thuật rên rỉ với những tiếng kêu, để kiếm từng đồng tiền bo của khách. Để chiều khách, cô phải làm đủ mọi tư thế theo yêu cầu, quằn quại, đau đớn mà không dám kêu la. Một cô gái đã biết dùng tất cả những chất kích thích để quên đi nỗi khổ của cuộc đời. Hắn tưởng tượng và không muốn nghe điều gì nữa.
“Mày có thể dừng lại, đừng kể bất kỳ điều gì được không? Tao không muốn nghe nó nữa”.
“Chẳng phải mày muốn viết lắm sao? Tao đang kể những gì chân thật nhất cho mày nghe.”
Hắn nhìn sang bên đường và hỏi Lam, “Mày còn thích ăn kem chứ?”. Lam không trả lời, hắn không quan tâm điều đó. Ba phút sau hắn trở lại với hai que kem trên tay.
“Vị dâu của mày, còn của tao là sôcôla”.
“Mày còn nhớ?”
“Tất nhiên rồi, những ngày đầu hè, ba đứa thường đạp xe đạp từ Mỹ Đình lên bờ Hồ, chen chúc để mua bằng được kem Tràng Tiền, rồi kéo nhau ngồi ngắm hoàng hôn rơi xuống mặt hồ.”
Lam im lặng, cô đang nhìn xa xôi về quá khứ. Hắn ngồi đó, thả mình trôi vào những ngày tháng vui vẻ, đầy hồn nhiên của tuổi trẻ.
“Đã khi nào mày muốn có một cỗ máy thời gian, để trở lại những ngày tháng đó chưa?”
Im lặng… Khuôn mặt của Lam đầy suy tư, ngẫm nghĩ.
“Tao vẫn muốn gặp hình ảnh đó của mày ngày xưa hơn. Còn hình ảnh đang ngồi trước mặt, tao chỉ muốn nguyền rủa.”
“Mày vẫn nghĩ đơn giản quá, ngây thơ vẫn còn đeo bám mày đấy. Mày đã từng đối diện với nỗi ám ảnh chưa? Nó ghì sâu vào tâm trí, bào mòn từng tế bào, khiến mày luôn có cảm giác sám hối, đầy tội lỗi.”
“Tao luôn tin con người có một sức mạnh huyền bí, vượt qua được mọi việc khi chúng ta tin tưởng và tạo động lực thúc đẩy bản thân mãnh liệt… Và tao còn tin hơn nữa, tao sẽ thấy được hình ảnh của mày ngày xưa”.
“Quá muộn rồi!”

Nghệ An, cuối mùa đông.
Hắn đã ngồi trong quán café Trung Nguyên đối diện nhà khách Nghệ An hơn ba tiếng đồng hồ. Không có một chữ nào đáng giá cho bài viết mới, hắn sẽ phải tự chi phí cho chuyến đi này, thật điên rồ. Hắn đã uống liền ba ly café và hút hơn một gói thuốc. Cổ họng đau rát và lồng ngực khó thở. Hắn nguyền rủa bản thân đã chọn lựa theo nghề này.
Ngoài đường mưa bụi đang lất phất, cái lạnh xuyên thấu từng tế bào. Hắn tựa mình vào ghế, đầu óc vô hồn nghe những tiếng nhạc của bài hát “Cát bụi” cất lên.
“Anh có dùng thêm trà nóng không?”
Hắn lắc đầu và nghĩ tới cái bụng đói. Ngón tay trỏ của hắn đang đặt lên nút delete một hồi lâu và hắn quyết định nhấn mạnh.
Hơn một vòng quanh tượng đài, hắn không tìm được món cháo hay miến lươn vào buổi chiều. Hắn cau có mặt mày bởi tiếng reo của bụng, nhưng cái miệng chưa muốn ăn một thứ nào khác. Và hắn quyết định sẽ quay trở lại nhà khách để ăn mì tôm mang theo, vừa là món khoái khẩu vừa tiết kiệm.
Tiếng chuông điện thoại của hắn rung lên, báo một tin nhắn mới, “Hẹn mày 5h chiều tại tượng đài Cửa Lò”.
Hắn đưa tay lên xoa cái bụng, an ủi cơn đói đến bất chợt. Hắn nhắn tin đồng ý và vội vàng tìm lộ trình di chuyển tiết kiệm nhất.
Năm giờ mười bảy phút, hắn đến Cửa Lò.
“Theo thời gian, tao đã thấy mày phá dần những nguyên tắc đặt ra đấy”.
Lam đang nói đến nguyên tắc đúng giờ và hắn đang muốn thanh minh bởi trục trặc, nhưng hắn ngẫm nghĩ không thanh minh.
Sau chén rượu đầu tiên, hắn vội vàng hỏi Lam, “Sao mày biết tao ở Nghệ An?”
Lam giơ chiếc điện thoại, chỉ vào màn hình, “Mày lộ hơi bị nhiều thông tin trên mạng xã hội đấy”.
Hắn cười, “Cũng là một cách hay để tao có những cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế này.”
Hơn nửa chai rượu vơi dần, hắn ngạc nhiên với cách Lam uống, không một biểu hiện như đã từng uống rượu. Nhìn cô uống, hắn nghĩ rằng tửu lượng phải hai thằng như hắn mới uống được với cô.
“Sao mày dạt tới tận đây?”
“Cũng như mày thôi, đi đây đó với công việc. Tao không thích làm ở một chỗ quá lâu, và ở lâu một chỗ cũng không được. Đàn ông tìm kiếm của lạ, khi tao nhẵn mặt ở đấy rồi, sẽ trở thành đồ cũ kỹ, phải thanh lý.”
Những tụ điểm như Xuân Thành, Cửa Lò thường là nơi của những cô gái miền tây Nghệ An và Hà Tĩnh tìm đến làm việc. Sau một thời gian hành nghề, các cô gái kiếm đủ một số tiền nhất định và sẽ quay trở lại quê hương, rũ bỏ nghề, rồi cưới một tấm chồng. Hắn đang băn khoăn, không hiểu Lam sẽ phải cạnh tranh như thế nào với các cô gái trẻ, cũng như văn hoá và tiếng nói… Nhưng rồi hắn lại nghĩ, đàn ông mấy thằng tìm đến chốn này kiếm gái tâm sự, các ông chỉ muốn các cô gái nhanh nhanh cởi quần áo, nằm ngửa hoặc vài tư thế khác và rên rỉ cho sướng tai.
“Xem ra mày cũng biết uống rượu đấy chứ? Thêm một vài chai nữa nhé.” Lam chẳng cần đợi hắn trả lời, cô đã gọi thêm rượu và mua thêm một rổ hải sản từ người bán hàng rong.
“Mày còn gặp Linh không? Dạo này nó thế nào rồi.”
Hắn mơ màng về lần gặp gần nhất, “Linh đã có đứa con trai đầu lòng, dạy ở trường Phổ thông ngay gần nhà. Chồng tâm lý và nó đang hạnh phúc với cuộc sống phía trước.”
Hắn uống thêm ly rượu, thả những hơi thuốc cay xè mắt và nhìn ra biển. Phía xa xa những tiếng biển vỗ sóng ập bờ, những đôi tình nhân nắm tay nhau cười nói dạo trên bãi biển.
“Mày đã bao giờ nghĩ tới hạnh phúc chưa?”
Đôi mắt của Lam trùng xuống, khuôn mặt biến đổi sắc, “Hạnh phúc của một con cave à?... Một ngày có nhiều thằng nó hạnh hạ, một ngày có nhiều thằng nó thoả mãn dục vọng. Và may mắn gặp mấy thằng say rượu, tay chơi, hoặc mấy thằng trẻ ranh khoe mẽ tiền bạc kiếm được, hào phóng bo cho thật nhiều tiền.”
Lam cười khi đôi mắt bắt đầu ngấn lệ.
Hạnh phúc à? Hắn đã từng thấy hạnh phúc khi cuộc đời của hắn gặp nhiều số phận, được lắng nghe họ nói chuyện và kể về cuộc đời mình. Nhưng rồi hắn đã nguyền rủa hạnh phúc đó, bởi những câu chuyện được nghe và những sự dối trá mà cuộc sống này ban tặng. Hắn cảm thấy tồi tệ sau mỗi lần gặp họ, cây bút trên tay không thể viết lên được một chữ tử tế.
Thêm một chai rượu nữa đã hết. Đi kèm với rượu là những tiếng khóc nức nở cất lên từ Lam. Hắn cảm thấy cô may mắn, khi còn biết khóc thương xót cho cuộc đời mình. Còn hắn, chẳng biết có khóc nổi để thương xót cho cuộc đời mình hay không.
“Mày giúp tao một việc được chứ?” Hắn nhìn Lam đang chờ đợi câu tiếp theo.
“Đem số tiền này về cho gia đình tao. Và hãy nói tao đang có một công việc tốt nhé.”
Hắn gật đầu, lặng lẽ uống những ly rượu và thả mình vào màu của đêm trên biển.

Thanh Hoá, giữa mùa xuân.
 Hắn tự nguyền rủa chính mình suốt chuyến đi dài và không hiểu hắn đang làm gì trên chuyến xe này. Đáng lẽ sáng nay hắn đang ngồi trả lời phỏng vấn để đi xin việc trong một tổ chức phi chính phủ. Và bây giờ, hắn đang ở đây trên chuyến xe này, đi tới gặp một con cave, không phải như những kẻ khách để thoả mãn tình dục. Hắn đi vì điều gì, hắn cũng chẳng thể biết được nữa.
Lam đang ngồi ngoài cổng bệnh viện, gục đầu với mái tóc rối bù. Hắn không nhận ra được cô ấy nữa, tiều tuỵ đến khó tin.
“Tao cần phá cái thai, nhưng không đủ tiền và cũng không dám một mình để làm việc tàn nhẫn này.”
Hắn bực tức, phát điên lên và nói như quát mắng, “Mày có điên không đấy? Mày định giết chết một sinh linh bé nhỏ và tao sẽ phải gián tiếp thực hiện điều đó?... Tao đang nguyền rủa bản thân đây, số mệnh sao nghiệt ngã đưa tao gặp mày làm gì nhỉ. Tao đang nguyền rủa chính mình đây, đáng lẽ tao không nên đến cái xóm trọ tồi tàn đấy để ở.”
Lam khóc to hơn, cô nấc những tiếng nghẹn ngào đắng ngắt trôi qua cổ họng. “Tao không còn ai thân thiết ở ngoài xã hội này nữa. Mày có thể bỏ đi, hoặc giúp tao. Nhưng mày thử nghĩ xem, khi vác cái bụng bầu này về làng sống. Tao có ngẩng nổi cái mặt để bơ đi những lời chỉ trích của người làng hay không? Và con tao nữa, sau này lớn lên nó sẽ hỏi bố nó là ai, tao sẽ trả lời như thế nào?”
Hắn thấy những hình ảnh tàn ác của làng quê hiện lên, những định kiến, lời dèm pha… Khiến hắn tự cười một mình và nguyền rủa bản thân sắp gián tiếp giết chết một sinh linh bé bỏng. Hắn thoáng nghĩ về Đức Phật, sám hối cho tội lỗi sắp gây ra.

Quảng Ninh, cuối mùa đông.
Lam không nở một nụ cười suốt bữa rượu. Cô trầm tư hơn, nếp nhăn đã tàn phá khuôn mặt xinh xắn ngày nào dù cho những lớp phấn trát lên dày đặc, nhưng vẫn không thể giấu được.
“Mày còn ý định viết sách chứ?”
Hắn cười, thở dài theo làn khói thuốc và nói bằng giọng mếu máo, “Tao đã sám hối cho những câu chữ của mình. Những câu chữ quá tàn nhẫn khi phải lột tả chân thật cuộc sống tồi tệ của nhiều người. Những câu chữ ám ảnh tao hàng đêm khiến tao không thể cầm nổi cây bút lên được. Tao đã từ bỏ và thấy thanh thản bởi lựa chọn đấy.”
Lam uống liền hai chén rượu, nói với hắn bằng giọng ngà ngà say, “Nếu viết về tao, hãy đặt tên nhân vật là con đĩ nhé.”
Hắn từ chối bằng những lời lịch sự nhất. Hắn tưởng tượng đến những câu chữ như những mũi dao tàn ác đang lao đến đâm xuyên ngực hắn.
“Tao đã mở một quán café nhỏ? Vợ chồng tao sẽ rất vui khi có mày về giúp đỡ.”
Hắn mở lời đề nghị với Lam, nhưng hình như cô ấy không nghe thấy. Cô ấy đang uống những chén rượu đầy đê mê và tự cười một mình.
“Tao xin lỗi mày bởi tất cả những gì độc ác gây nên cho mày. Và cảm ơn mày bởi tất cả những điều tốt lành đem đến. Nhưng… đã quá muộn rồi. Số mệnh đã an bài cho tao từ rất lâu. Và tao đang đi thực hiện nó.” Lam nói theo nhịp điệu lả lướt của cơ thể nghiêng ngả bởi cơn say.
Mỗi người đều có một số mệnh? Hắn tự hỏi mình như vậy. Hay mọi người đang ảo tưởng về số phận, mà quên đi rằng điều đơn giản là sự lựa chọn của những quyết định. Thượng đế đang làm gì trên cao, khi ban phát nỗi thống khổ cho mỗi con người tự nhận lấy. Hắn không biết được nữa, chính hắn cũng tự chọn lựa từ bỏ ước mơ, từ bỏ sự đau khổ mà chính những câu chữ do chính tay viết lên gây ra.
Hắn vẫn còn những sự tò mò, đã theo chân hắn nhiều năm mà chưa có lời đáp về số phận. Có phải điểm bắt đầu của Lam đến từ sự lừa dối, vậy thì khi cô ấy chiều lòng sự giả dối đấy, có phải là buông thả.
“Tại sao mày đồng ý giúp Du lần cuối đấy?”
Lam nhìn hắn, cô cười sằng sặc, những giọt nước mắt lăn dài, “Vì tiền…vì hắn đã cho tao rất nhiều tiền.”
Hắn nhìn cô đầy khinh bỉ, tất cả mọi người đều sống trên đời này vì tiền hay sao, hắn tự hỏi mình và tự uống ly rượu trên tay.
“Hắn cho tao nhiều tiền, số tiền của tao đưa cho mày đóng học phí cũng là của hắn…Đó là số tiền đầu tiên tao nhận của hắn.”
Nam nghẹn họng, hắn đáng rơi ly rượu xuống chân. Hắn ngồi đấy, lặng mình theo những đợt gió và rùng mình mỗi khi tiếng cười của Lam cất lên.
“Ai cũng có thể làm lại, tao đã gặp nhiều người, họ mất tất cả nhưng rồi họ vẫn đứng dậy được”.
Tiếng cười của Lam lớn hơn, cô càng cười, càng khiến hắn run rẩy, sợ hãi. Cô đưa tay, như xua đuổi một điều gì đấy trên khoảng không trước mặt.
“Nó ám ảnh tao từng ngày, làm sao mà tao có thể chạy trốn nó được chứ. Nó ở ngay đây, ngay đây, ngay đây…”
Hắn bắt đầu thấy sợ hãi Lam. Hắn đang ngồi đối diện với một nỗi ám ảnh vô hình mà hắn không thể nhìn rõ được. Hắn sợ hãi, vội vàng uống cạn những ly rượu, hắn sợ phải suy nghĩ miên man. Hắn muốn say, để quên đi những ám ảnh ma mị trước mặt…hắn muốn quên đi tất cả.
Hơn ba chai rượu cạn sạch. Lam nhìn hắn và hỏi, “mày có thể giúp tao một việc, được chứ?”
Như thường lệ, hắn vẫn dõi theo chờ đợi câu tiếp theo.
“Tao sẽ nhắn tin cho mày sau”.
Họ lảo đảo bước ra khỏi quán rượu, Lam nghiêng ngả theo chiếc xe máy bởi cơn say. Khiến hắn phải đề nghị đưa cô về, nhưng cô cương quyết không đồng ý.
Hắn nhìn theo bóng mờ ảo khuất dạng dần bởi màu của đêm. Khi cái bóng đã tan biến hết, hắn mới lên chiếc taxi quay trở lại Hạ Long.
Đến chợ Hạ Long 1, hắn lảo đảo bước lên phòng khách sạn. Tiếng chuông điện thoại rung lên, báo hiệu tin nhắn mới, “Hãy đặt tên nhân vật là con đĩ. Vĩnh biệt!”. Hắn tỉnh cơn say, linh cảm một điều tồi tệ đã xảy ra. Hắn vội vàng lên chiếc taxi và lao sang bên kia cầu.
Hắn ngồi trên xe và lẩm bẩm cầu xin chúa, đừng cho hắn phải thấy điều tồi tệ nào nữa trong cuộc đời sẽ xảy đến với hắn.
Đến giữa cầu, hắn nghe thấy tiếng taxi nói phá tan sự yên tĩnh cầu nguyện, “Đâm thẳng đầu xe công thế kia, còn gì là người nữa, thế này phải hốt từng mảnh xác.”
Hắn nhìn chiếc xe nát tươm, biển số văng ra giữa đường. Hắn nhìn biển số, nhìn bộ quần áo mà nửa cái xác đang bị bánh xe nghiến… Hắn không còn tin vào mắt mình, đôi chân của hắn run rẩy, không đứng vững, cả cơ thể phải dựa vào taxi. Gã lái taxi phải đỡ hắn, nhưng hắn cố lao tới cái xác và quỳ gối trước thi thể.
Hắn cầu nguyện chúa, để tin rằng đây chỉ là một cơn mê.
Nhưng… chúa đôi khi cũng thật tàn ác. Nước mắt của hắn rơi, từng giọt rơi xuống đường. Hắn không còn nghĩ được điều gì nữa…sau một khoảng thời gian trôi qua. Hắn nguyền rủa bản thân, hắn sám hối khi đã gián tiếp phải chứng kiến hai sinh linh lìa đời. Hắn hét lên những tiếng điên dại… và cười một mình, lẩm bẩm những tiếng không thành hơi.

“Được rồi! Tao sẽ viết về mày, con đĩ”.